" Chúa ôi, gã đó chắc phát rồ rồi. Phew! Vui
thật."
" Nhóc, cậu vui thật đó hả?"
" Chú không vui à? Chúng ta đều vui mà phải
không?"
" Sao một đứa nhóc dễ hài lòng thế nhỉ?"
" Phì. Làm như chú thì không ấy."
" Có gì mà vui. Thực tế là tôi sẽ luôn thắng."
Miệng En Chan không tin hé ra còn Han Kyul tỉnh bơ
nhìn thẳng. Sau mười lăm
phút im lặng, cuối cùng họ cũng đến một toà nhà. Một
cửa hàng chuyên bán dụng cụ ăn uống.
"WOW"
Mắt En Chan nở to khi nó kêu lên vì hết cái bát xa
hoa này đến cái bát xinh đẹp khác. Nó cảm giác như mình đang ở viện bảo tàng.
Đèn đuốc sáng trưng, điệu nhạc dịu dàng được chơi. Những vị khách đến ngắm mấy chiếc bát cũng tự
kìm hãm bước chân của chính mình, bước đi chậm rãi như người hành hương trên Đất
thánh.
" Này, Khoẻ Như Trâu! Đừng có đứng đực ra đấy,
lại đây chọn đi."
" Chọn cái gì?"
" Cái gì là ý gì? Tách cà phê."
" À. Này, chúng ta có định ăn không? Tôi đói
rồi."
" Mới có mười giờ thôi, đồ tham ăn."
" Tôi không ăn sáng. Gần như không."
" Gần như không là sao? Cậu có ăn
không?"
" Tôi chỉ ăn một cuộn kimbab với hai quả trứng
luộc thôi."
"Tsk tsk. Chắc phải đói lắm."
" À, và thêm một cốc sữa."
Han Kyul nhấc một chiếc tách lên ngắm, nở nụ cười tự mãn thực hoài nghi và bỏ đi. En
Chan ôm cái bụng đang sôi réo và lết theo hắn.
Làm sao mình chọn được khi mà tất cả đều vừa đẹp vừa
tráng lệ bây giờ? Đúng là nhiệm vụ lớn với En Chan. Nó có cả một trang sử hối
tiếc về vụ làm vỡ đĩa, nên nó đặc biệt cẩn thận. Ngắm chúng thì tốt, nhưng nó rất
sợ phải bước đi giữa những quầy trưng bày. Nhưng Han Kyul lại bước thẳng không
hề do dự. Nó chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc thế.
Vậy là hắn hay đến đây hả? Mình còn không biết một
nơi thế này có tồn tại nữa kìa. Mà nếu mình chẳng may làm vỡ chỗ này thì tốn
bao nhiêu ta?
En Chan cầm cái đĩa hắn vừa nghiên cứu xong và đặt
xuống. Hai quản lý mặc váy công sở đen theo hắn đi khắp nơi. Nếu hắn hỏi một
câu, một cái miệng tô son đỏ sẽ nở nụ cười sáng chói và trả lời bằng tông giọng
thật là thân ái. En Chan tụt lại phía sau nên không nói gì với hắn và hai nàng
nhan viên.
Nhiều người phụ nữ ăn mặc thanh lịch nhìn ngắm những
chiếc đĩa nằm đây đó, và những người mới lập gia đình thỉnh thoảng rất dễ nhận.
Giữa họ, En Chan tách biệt hẳn, bước đi với hai tay chắp sau lưng. En Chan cảm
giác ánh nhìn của các ahjumma và phụ nữ trẻ cứ bám theo nó. Nếu nó bất ngờ quay
lại sẽ gặp ánh mắt của bất kì ai trong số đó, họ sẽ cười e lệ với nó. Rồi En
Chan quay đi như thể nó chưa từng nhìn thấy gì.
" Cậu làm gì đằng kia thế? Lại đây một
chút."
Dĩ nhiên là ông sẽ nổi bật nếu ông đang mặc áo sơ
mi màu đỏ nhạt và cái cà vạt đen to sụ. Không giống như vì ông lùn đâu. Cứ như
ông đang gào lên " Nhìn tôi đi, nhìn tôi đi!" ấy! Gã đó nghĩ hắn là
người mẫu à.
" Cậu thích màu nào?"
" Màu à? Tôi thích hết."
" Cái này hai cái này?"
" Đều đẹp cả."
" Đỏ đậm hay hồng phấn?"
" Cái nào là đỏ đậm."
"Thôi quên đi. Đi chọn thìa hay cái gì đó
đi."
Nó bị đẩy đi chọn thìa. Có một đống thừa thãi những
cái thìa nhỏ sáng bóng. Nó nghiên cứu chúng một lúc nhưng, y như dự đoán, quá
khó với nó.
Chúng đều xinh đẹp.
Khi phát mệt vì phải nhìn ngó, nó tìm hắn. Gương mặt
hắn, như đang nghiên cứu tách cà phê, trông có vẻ thích thú và nghiêm túc như một
nhà chuyên nghiên cứu về đồ sứ vậy. Vậy có nghĩa là hắn đang chăm chú một cách
không mong muốn vào mấy chi tiết. Nó thấy hắn đang nói gì đó với các nhân viên.
Tò mò, nó rón rén lại gần và nghe ngóng.
" Cái này nặng quá."
Ngay khi hắn nói xong, nhân viên trả lời,
" Chiếc này nhẹ hơn chiếc kia một chút, cũng
bền hơn, và chịu nhiệt rất tốt. Chiếc này nằm trong dòng mới ra. Thiết kế theo
phong cách nước ngoài nên rất được ưa chuộng."
" Phong cách Ma rốc. Tôi thấy rồi."
" Ô anh biết ạ? Anh chắc phải rất hiểu biết về
đồ sứ." Cô nhân viên khúc khích.
" Tôi thích thiết kế của Hermes hơn, nhưng của
Aynsley có màu sắc đẹp hơn. Porcealin thì quá cổ …"
"Ahjussi."
"Ắc!"
En Chan vừa từ đâu thò ra, túm lấy tay Han Kyul.
" Ya! Cậu suýt làm tôi đau tim đấy!"
"Ahjussi, chú có thấy tem giá không? Chắc chú
tưởng là 12$ phải không? Trời ơi, cái loại tách cà phê gì đây … Ok, đừng choáng
nhé ahjussi. Cái tách này giá 120$." En Chan giơ 1 rồi hai ngón tay lên và
nhắc lại thật nhỏ, "Một-hai-không."
" Chọn thìa chưa?"
" Hả? À chưa."
"(thở dài) Tại làm sao mà tôi mang cậu đi cơ
chứ?!" Hắn ta bước qua nó và nhanh chóng chọn thìa, nĩa, đĩa và cốc vại.
Rõ ràng hắn ta thích chén đĩa hơn phụ nữ.
En Chan nín thở mỗi lần hắn chỉ vào cái gì đó. Dù
sử dụng đến khả năng toán học như rùa của nó mà nói, tổng tiền cũng đã lên đến
con số đáng kinh ngạc. Sau vài phút, nó bỏ không tính nữa.
Nó ngu ngốc nhìn hắn chằm chằm khi hắn đưa thẻ tín
dụng lên quầy tính tiền. Cái từ nó định giữ trong óc lại tự động phụt ra.
"Ahjussi."
" Giờ cậu phải gọi tôi là sajangnim nhóc ạ.
Dù có hơi ngại đi chăng nữa."
“Sajangnim ahjussi.”
"Bỏ ahjussi đi."
“Sanjangnim.”
" Chú thực sự giàu thế cơ à?"
"Đi ăn trưa thôi."
Được rồi! Thức ăn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét