5 thg 11, 2012

Review "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" - Thư Nghi

Một tác phẩm khác dưới bàn tay phù thủy của ss Greenrose mà được đông đảo bạn đọc biết tới. Nhưng xin thứ lỗi, vì mình không phải fan của SE hay BE nên chưa từng, và có lẽ cũng sẽ không đọc tác phẩm này. Bài Cảm nhận sắp gửi tới mọi người sau đây là của một người bạn cấp 3, cũng là fan của tiểu thuyết như mình     (rảnh rỗi sinh nông nổi :D). Tuy chưa đọc truyện, nhưng mình rất thích cách viết này, và quyết định lôi về đây lưu trữ.

Cảm nhận " Từng có 1 người yêu tôi như sinh mệnh " - Thư Nghi


Note là lời hứa đc. post lên cho mấy bạn chết mê chết mệt ngôn tình. Bạn nào ko có cái "niềm đam mê" ấy 

thì đừng vào ném đá tớ nhé. Thỉnh thoảng tinh thần phơi phới cảm xúc dạt dào một tí cho khỏe người thôi ạ!!
                                      -------------------- =.= ---------------------


Khi bắt đầu đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” của Thư Nghi, tôi đã cảm nhận được rằng số 

phận của Triệu Mai gian truân lắm! Mai nghĩ là cô không nên gặp Tôn Gia Ngộ để rồi yêu anh ta. Nhưng 

theo tôi, chuỗi những bất hạnh của Mai có lẽ xuất phát từ chính tính cách của cô và bắt đầu khi cô trượt đại

 học. Kết truyện, Mai sống như người vô hồn, “chỉ còn là một quả táo thối rữa” thì tôi thương thay cho Mai 

– một cô gái mạnh mẽ, tràn đầy sức sống nhưng không thể thoát khỏi vòng tròn nghiệt ngã của số phận.



Yêu anh bằng tất cả những gì đẹp đẽ nhất của lứa tuổi 22 để rồi phải trả giá cho một đời đơn độc khi mới chỉ 

23 tuổi. Cả anh và cả cô đều bị cuốn trong cái vòng xoáy của số phận: họ phải gặp nhau, yêu nhau, trân 

trọng nhau rồi lại xa nhau. Cuối cùng anh chết, cô biết tin ấy vào 5 tháng sau… Một tình yêu thủy chung như 

thế để rồi phải dừng lại trong nỗi cô đơn bất hạnh, day dứt một đời. Đối với bất kỳ người con gái nào từng 

tin vào một tình yêu trọn đời trọn kiếp thì đây sẽ là một cú shock ko thể nào vượt qua…



Tôn Gia Ngộ chết, Triệu Mai không còn gì. Thứ duy nhất mà cô có được chính là tình yêu vĩnh cửu nhưng 

ko thể hiện hữu của anh mà thôi. Lúc ra đi, anh để lại một tấm ảnh có hình của cô gái 22 tuổi bên cây dương 

cầm với nụ cười như nắng sớm và lời chúc : “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an!”



Đọc đến đây, tôi bị chính câu chúc này ám ảnh. Bình an! Một đời bình an! Nhưng làm sao có thể quên đi 

một người đã từng hết lòng hết dạ yêu thương… Tôi từng nghĩ liệu anh chàng láu lỉnh mà chung tình này có 

tính toán gì trong lời chúc cuối cùng của mình hay không? Nếu chúc hạnh phúc thì nhạt quá, thì khác gì lúc 

viết nghĩ đến em sẽ hạnh phúc với người con trai khác đâu. Nếu anh ta có nghĩ như vậy thật thì tôi cũng sẽ 

ủng hộ hết lòng. Sẽ có người nói anh ta ích kỉ nhưng thực ra  anh ta có quyền như vậy. Tôn Gia Ngộ ích kỉ 

với chính tình yêu sâu đậm và thủy chung của mình thì có gì là sai?



Cái kết của câu chuyện cũng không quá bất ngờ khi Triệu Mai – cô gái 23 tuổi ấy lại người một nơi, hồn một 

nẻo, tồn tại như “quả táo thối rữa” trên cuộc đời mà không còn tình yêu và hi vọng. Các vị thần cũng không 

thể tặng thêm cho cô ấy thêm một người đàn ông nào nữa. Đối với Mai bây giờ, ngoài Tôn Gia Ngộ ra thì 

không còn ai có thể cùng cô cảm nhận giữa sự sống và cái chết trong trận bão năm nào hay cũng không có 

ai yêu cô hơn chính cả sinh mệnh mình như anh. Tôi nghĩ Mai sống tiếp là vì bố mẹ mà thôi. Nhưng cũng có 

thể cô ấy đang duy trì sự sống vì Tôn Gia Ngộ. Sống thay anh, sống vì tình yêu của anh và phải sống để 

khẳng định trên thế gian này vẫn còn có một người nhớ anh và yêu anh!

                                                                                                                                                                                                               02/08/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét