6 thg 9, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử - Chap 8.5


Han Kyul bỏ kính xuống và nhận ly soju. Bầu không khí vui vẻ lan tràn quanh chén rượu. Mọi người còn hơn cả sẵn lòng được bỏ một kẻ ra đằng sau. Sun Ki không ăn thịt mấy, nhưng không bao giờ từ chối rượu, còn mặt Ha Rim đỏ lên chỉ sau hai chén, làm cái đầu vàng hoe càng vàng hơn. Phong cách uống rượu cạn sạch chén của Nak Kyun làm cậu ta có vẻ người lớn hơn.
"Ahjussi, chú lấy vợ rồi đúng không?"
"Hai đứa con rồi."
Ha Rim say khướt sau ba chén, trở nên lắm mồm và cười nhiều.  Thằng bé có mặt nào đó rất đáng yêu và gây chú ý.
"Sajangnim chắc chưa lấy vợ. Anh có bạn gái không?"
"Sao, muốn giới thiệu cho tôi một cô à?"
"Ha ha. Một gã như anh phải có cả đống em xinh tươi đeo bám đúng không?"
"Tôi không nuôi bạn gái. Tôi còn không nuôi nổi cả thú cưng, làm sao tôi nuôi bạn gái được?"
Đúng lúc đó giọng nói sang sảng của Ko En Chan vang lên,
"Ahjumma! Dì đổi chảo được không ạ? Và thêm ba phần sườn! Cả kim chi nữa!"
Sau khi chảo được đổi và thịt đang nướng, En Chan húp nước kim chi. Han Kyul chưa từng thấy ai ăn tốt như thế.
"Này, cậu không ăn miếng kia à ?"
"Đây á? Nó rơi xuống bàn rồi."
"Không sao, đưa đây tôi."
Nó còn ăn cả thịt rơi cả bàn nữa. Lúc đó, vẻ tinh quái hiện ra trên mặt Ha Rim.
"Úi!" Cậu chàng làm rơi miếng thịt xuống sàn. "Xấu hổ quá. Nên vứt đi thôi."
En Chan giơ đũa ra.
"Này, ném đi là thế nào. Đưa đây. Tôi nướng lại là xong hết."
Ha Rim cười thầm và đưa miếng thịt qua. Rồi với nụ cười có thể nung chảy trái tim các cô gái, cậu ta thì thầm,
"Anh thấy rồi đúng không Sajangnim? Hyung đó, anh ta có thế ăn bất cứ thứ gì miễn là nó không bẩn. Chiều nay, bọn em gọi ba suất jja jang myun, và Sun Ki bỏ lại một ít đúng không? Rồi ông anh này lấy bát và vét sạch đến cả nước dùng. Em chưa bao giờ gặp ai khỏe thế."
Mọi người đều nhìn En Chan bằng vẻ tò mò khi chú Hong nói,
"Thằng nhỏ đó là đứa duy nhất trong lớp sống sót sau chuyến du lịch. Chúng ăn phải đồ biển ôi, và thằng nhóc huyền thoại chả làm sao trong khi những đứa khác nằm bẹp trong bệnh viện vì ngộ độc chính là cái đứa ngồi kia kìa. Bạn bè nó thì kêu gào trên giường bệnh, còn nó thì ngồi trộn hết cả bát cơm vào đĩa và ăn sạch bách."
Mọi người gật đầu. Han Kyul nói với Ha Rim đang cười khúc khích,
"Này, trông cậu ta cẩn thận vào. Đảm bảo là cậu ta không ăn mấy cái tách cà phê hay bất cứ cái gì khác."
Ha Rim bò lăn ra cười, cả Nak Kyun cũng nứt được nụ cười mỉm, nhưng Sun Ki vẫn ít thể hiện như mọi khi, uống cạn chai soju. Đó là  một phần sự thu hút của cậu ta, cũng là một trong các lý do anh chọn Sun Ki. Cậu ta không nói nhiều, nhưng không khó gần, không hay cười nhưng cũng không lạnh lùng, và dù có quan sát cậu ta bao lâu, người ta cũng không thể tìm ra điều gì ẩn sâu bên trong. Han Kyul biết điều đó ngay từ khi nhìn thấy Sun Ki rằng đây là anh chàng quyến rũ.
Tâm trạng mọi người đã dịu xuống đáng kể khi Ha Rim bắt đầu mò mẫm chú Hong.
"Này này, thằng nhỏ này sao thế? Này, cháu uống bao nhiêu rồi?"
"Ahjussi."
Bốp!
Mọi người đều sốc và sững sờ.
"Thằng nhãi ngu ngốc! Mày nghĩ mày để môi vào đâu đấy? Này!!"
Trong khi chú Hong cuống quýt xoa xoa má, mọi người ngăn ông lại và chằm chằm theo dõi hành động của Ha Rim, và sốc nặng. Không hề lo lắng, Ha Rim tiếp tục cười và bò sang bên kia. Như thể cậu ta coi Nak Kyun là đồ không nên dây vào, cậu ném mình vào người Sun Ki. Sun Ki đẩy cái thân thể đang lừ lừ lại gần của Ha Rim nhưng vô ích. Ha Rim loay hoay giữ được đầu Sun Ki và hôn lên má cậu ta. Cậu chàng tiếp tục với mục tiêu kế kiếp.
"Mẹ nó, cái thói say rượu của thằng nhóc khiêu dâm quá thể đi? Tôi cá nó lôi nhiều hơn một cô nàng vào rắc rối rồi."
"Cậu ta không lôi ai vào rắc rối , chỉ tự dìm mình thôi. Cậu ta tự đào mồ chôn mình rồi."
En Chan quá bận nướng thịt không để ý đến chuyện xảy ra xung quanh. Khi thấy Ha Rim xích lại gần mình, nó mới liếc cậu ta. Han Kyul nhận ra mình đang nhìn chăm chú gương mặt kem sữa của En Chan. Cả hai bầu má được nhuộm hồng nhờ độ ấm của ngọn lửa và ảnh hưởng của rượu. Vì một số lý do, Han Kyul thấy khó chịu. Anh muốn túm đầu Ha Rim, kẻ đang lân la đến gần En Chan , kéo lại.
“Mrmgmm hyung....”
“Hmm?” Khoảnh khác En Chan quay lại, Ha Rim chìa môi ra.
"Ứ!" Môi họ chạm nhau. Mọi người đông cứng vì sốc, ngay cả mắt Ha Rim cũng trợn tướng lên vì kinh ngạc. Han Kyul muốn đấm lên đầu cậu ta. Vì vài lý do rất phiền toái, anh thấy tức giận. Anh không muốn thấy hai người đó ngồi cạnh nhau. Đầu óc anh liên tục nói "này, thế này không ổn đâu," nhưng trái tim anh thì nói "đôi môi đó là CỦA TÔI!". Đúng là cảm giác hết sức bực bội.
"Này! Đồ chó má!" Giọng hét hết sức điên cuồng của En Chan gầm lên khi Ha Rim lùi lại sau. Bàn tay En Chan hạ cánh trên mặt Ha Rim.
"Au ui…"
"Mày nghĩ mình để môi ở đâu đấy thằng nhãi! Có say cũng say tử tế chứ!"
"Chan à?"
"Cái gì!"
"Thịt cháy."
Chỉ có thế và tiết mục kết thúc. En Chan vừa gào to đến mức mọi người trong quán phải quay đầu nhìn quanh, ngồi ngay xuống như chưa có gì xảy ra và lật thịt. Han Kyul ăn mất ngon. Anh cảm giác muốn giật đứt tóc mình.

 -----Lời dịch giả----
Hình như truyện ngày một dài thì phải? @_@

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét