12 thg 9, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử - Chap 8.6





<Phần 4>
Khi Han Kyul dẫn mọi người rời khỏi nhà hàng đã quá mười giờ. Khi đi cùng chú Hong, anh nhìn mấy chàng trai trẻ đang thong dong đằng trước. Ko En Chan, đã giải quyết thêm nhiều cơm và mì, Jin Ha Rim, phởn phơ ngay cả sau khi ăn đòn, Kwon nak Kyun, thư giãn một chút và bắt đầu tham gia vào chuyện trò bằng cách trả lời mấy câu hỏi và No Sun Ki, người vẫn duy trì bầu không khí im ắng ngay cả khi đám phụ nữ trong nhà hàng đổ rầm rầm và nhỏ dãi vì cậu ta. Cả bốn đều có cá tính riêng khiến anh lo lắng cho tương lai. Ban đầu, anh đã nghĩ điều hành cái quán cà phê nhỏ bằng lỗ mũi dễ ợt…
Han Kyul tổ chức bữa tiệc cà phê trong giờ nghỉ. Rồi anh bắt tất cả thử sáu tách cà phê khác nhau.
"Mọi người thử cà phê tôi pha chiều nay rồi phải không? Mùi vị thế nào?"
"Ô cái đó à. En Chan hyung uống bốn tách liền. Anh ấy bảo không đủ no."
Ha Rim chặn họng mọi người, ngã lăn ra vì cười, tay còn ôm ngang bụng. Nak Kyun cau có nhìn cậu ta, trả lời,
"Em chưa bao giờ nếm trước đây."
"Và?"
"Nó khá là… nặng, hơi hổ lốn, và có loại làm lưỡi em liệt luôn."
"Cậu thì sao Sun Ki? Nếm bao giờ chưa?"
"Rồi."
"So sánh mùi vị thế nào?"
"Em không chắc lắm. Nhưng…"
"Nhưng sao?"
"Khẩu vị em có vẻ nặng hơn…"
"Nên không hợp à?"
"Không hẳn thế, nhưng em thích kiểu đầy đặn và có mùi thảo mộc."
"Mà sao anh muốn biết mấy cái đó hả Sajangnim? Anh cứ bảo bọn em thử cà phê nên bọn em thử vì anh bảo thế, nhưng nhân viên bán thời gian biết mấy cái đấy làm gì? Chỉ người pha biết là được không phải sao? Em chắc là ông chú Cà phê đây sẽ chăm lo đến vụ đó. Đúng không Ahjussi?"  Ha Rim nói nhịu khi dí sát mặt vào mặt chú Hong.
"Này này, mày làm chú phát ghê đấy. Xê ra."
"Này, Tae Kwon V, cậu thì sao? En Chan, kẻ đã ngoáy loạn chỗ kem trong tách caramel macchiato, ngẩng đầu. Mắt nó mở to như con nòng nọc bị bắt khi gây rối.
"S-sao?"
"Espresso thế nào?"
"À cái đó… nó đắng…"
"Cậu uống bốn tách liền và chỉ nói được có thế thôi hả?"
"Nó cũng nặng, và… ôi! Tôi không ngủ được."
"Sao cơ?"
"Mấy ngày nay tôi cứ buồn ngủ suốt sau bữa trưa, nhưng uống cái đó xong thì không ngủ được. Chú có cho thuốc gì làm mắt mở to vào đấy không?"
"Cậu mở mắt là lỗi của tôi chắc?"
"Thế tôi mở mắt là lỗi của tôi à? Tại sao tôi mở mắt lại là lỗi của tôi chứ? Nếu có bất cứ chuyện gì, Ngài Gàn Dở ạ, ý tôi là Sajangnim phải là người chịu nhận lỗi của mình chứ."
"Cậu bảo sao? Tôi đã bao giờ làm sai chưa?" Han Kyul vừa vô ý trả miếng lại, đã nhìn thấy mắt En Chan đầy ngụ ý và lóe sáng. Chú ý thấy En Chan đang trừng mắt, điên tiết như bị bò đá, bốn người còn lại tự động tò mò nhìn Han Kyul. Han Kyul nhíu đôi mắt nâu nhìn En Chan. Xét từ cái nhìn của nó, chắc chắn nó đang nghĩ đến tai nạn hôm Valentine. Thằng nhỏ này định nói cái quỷ sứ gì đây? Nó không tính ba hoa chuyện đó ngay bây giờ chứ? "Nếu cậu thở ra bất kỳ điều quái quỷ gì, cậu sẽ chết đấy."
"Trời đất, chú luôn mồm "sẽ chết sẽ chết". Dù có là nhân viên bán thời gian tôi vẫn có quyền đúng không? Nếu chú cứ nói kiểu đấy…"
"Gì cơ? Cậu muốn tiếp tục gây sự đúng không nhóc?"
"WOW! Nghiêm trọng quá! Tôi gây sự bao giờ? Này, mọi người giơ tay xem tôi có gây sự không! Không ai? Không ai hả? Thấy chưa! Chú nghĩ làm giám đốc tức là chú là Chúa à? Chú nghĩ thế là chú có quyền coi thường người làm à?"
"Thôi đi Ko En Chan."  Chú Hong khẩn khoản khi mắt En Chan nở ra vì phấn khích.
"Chú, đang hay mà, chú đừng cản chứ. Xem đánh nhau là trò giải trí vui nhất thế giới đấy."
"Mấy thằng kia! Tụi bay phải nghĩ cách ngăn chúng nó đi chứ!"
"Người ta nói vẽ tranh và đánh nhau nên được nên được chiêm ngưỡng từ xa thôi ạ."
Thấy ngay cả Nak Kyun cũng bắt đầu cười, Han Kyul bèn im miệng. Nếu anh để mình bị nhịp độ của En Chan cuốn đi, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh phá hỏng hình tượng của mình. Chỉ nói chuyện với thằng nhóc đó không thôi cũng làm anh phát rồ. Cứ lờ phắt nó đi là được.
Han Kyul hớp một ngụm aulait của mình rồi bắt đầu bằng giọng bị chọc tức, "Chú học thêm chút nữa sẽ tốt hơn đấy chú Hong. Như tôi biết, nơi gần nhất đào tạo barista tốt nằm ở Shin Sa Dong. Nếu chú định tiếp tục bán cà phê, kiếm lấy cái bằng là ý hay. Thẳng thắn mà nói, cà phê của chú bây giờ chỉ ở phẩm cấp thấp thôi."
Chú Hong đỏ mặt và cười gượng.
"Không phải phẩm cấp thấp đâu. Nó từng được ưa chuộng vào khoảng… Chỉ chừng mười năm trước, nữ sinh đại học còn xếp hàng để uống cà phê tôi làm. Tôi chưa nói à? Ồ đúng rồi Channy, cháu biết đúng không? Chú kể với cháu chú gặp vợ thế nào rồi mà."
"Vâng. Nhưng barista là gì?"
"C-chú không chắc nữa. Chú chưa bao giờ nghe nói từ đó."
Không thể tin nổi. Một người bán cà phê hơn mười năm mà không biết barista là gì. Ông ấy chưa học hành gì cả sao? Đó là lý do không có tăng trưởng.
"Thế thì tìm hiểu đi. Có cả sách viết về chủ đề này đấy."
Mặt chú Hong đỏ lựng vì xấu hổ, nhưng Han Kyul vờ nhưu không thấy. Dù sao anh cũng sẽ không gặp lại họ sau ba tháng nữa. Kể cả có gặp lại, Han Kyul cũng không phải loại người biết nói đẹp lòng người khác.
"Ba tháng kể từ giờ, doanh số sẽ tăng 300%. Tôi sẽ làm được nên chú có thể tiếp quản từ đó trở đi, chú Hong. Miễn là chúng ta không ngã giập mặt, chú có thể duy trì được chừng này nhân viên ở đây đấy."
"Ý anh là sao? Anh sẽ chỉ ở đây ba tháng thôi à?"
Mọi người nhìn Han Kyul theo kiểu không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra khi nghe câu hỏi của Nak Kyun. Han Kyul tỏ vẻ tự mãn và gật đầu.
"Tại sao?"
Han Kyul quay sang En Chan đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt nó đầy phê phán. Bây giờ là lúc nào rồi? Thằng nhóc này bị làm sao thế nhỉ?
"Tôi đã cá cược với một người," Han kyul đáp, nhìn thẳng vào mắt En Chan. "Tôi nói tôi sẽ tăng doanh số bán hàng lên 300% trong ba tháng. Tôi làm vậy vì đó là cách duy nhất để tôi có được chút bình yên. Đó là lý do tôi chọn các cậu. Chú đừng lo chú Hong, dù doanh số có tăng đến 300% tôi vẫn sẽ bán lại cho chú bằng giá tôi mua thôi."
"Cái gì? Làm sao chú có thể nói thế hả?!" En Chan hét lên. "Chú nghĩ chú là ai mà nói đến tăng 300% hả! Đúng là đồ khốn!"
"Cái gì? Đồ ăn bám, nói xong chưa hay còn muốn sủa tiếp?!"
"Này! Ko En Chan, cháu làm sao thế hả!"
"Bỏ ra ahjussi, BỎ RA! Chó chết! Đồ sâu bắp cải mất dạy! Ông nghĩ ông là cái thá gì hả? Mới một tháng trước, ông chẳng là gì ngoài đồ ăn chơi phè phỡn, nên đừng có coi thường người ta chỉ vì có tiền hiểu chưa? 300%? 300%? Đấy không phải tài năng mà là Có tiền thì có tất cả! Ông nghĩ chú Hong không bằng ông chứ gì? Sao hả? Cấp thấp? Ông tưởng ông đang gọi ai là cấp thấp hả đồ du côn? Ông là cái chó gì mà đòi đánh giá người ta! Đồ rác rưởi! Độc có rác rưởi thôi!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét