Chương 7
Nhờ có Esperanza Sanchez, người giúp việc lâu năm của
Adam, Gina khá chắc rằng nàng đã tăng năm pound (khoảng 2 cân 6) trong vòng bốn
ngày. Người phụ nữ lớn tuổi rất hạnh phúc khi chứng kiến Adam kết hôn lại, chị
không thể ngừng nấu nướng suốt tuần. Bất cứ lúc nào Gina cố gắng giúp việc
trong bếp, dọn dẹp phòng khách hay thậm chí hút bụi, nàng lại bị xua ra và bị bảo
rằng hãy dành thời gian với ông chồng mới cưới ấy.
Không dễ như lúc nói.
Esperanza xác định là phải thấy Gina thoải mái như ở
nhà. Dù Adam có hơi thiếu chào đón một chút. Nhìn vào chiếc gương dài trong căn
phòng ngủ mà giờ đây nàng chia sẻ với Adam, Gina không nhìn vào mình nhiều như
nhìn vào chiếc giường khổng lồ sau lưng. Đó là nơi duy nhất nàng cảm giác rằng
Adam thấy vui vì có nàng dưới mái nhà.
"Dù là hạnh phúc vì có mình trên giường anh ấy,"
nàng thì thầm và cố tìm ra mặt sáng sủa trong nhận xét đó. Ít nhất họ cũng chia
sẻ nhiệt tình với nhau. Ít nhất thỉnh thoảng họ cũng còn liên hệ. Dù chỉ ở mặt
thể xác.
"Đáng thương hại, Gina, thật đáng thương hại."
Nàng lắc đầu, bắt gặp ánh mắt chính mình trong gương và ngó hình phản chiếu của
chính mình lần cưới. Không hẳn là kiểu phụ nữ dịu dàng, nàng thừa nhận. Đóng bộ
áo phông hồng, jeans và bốt, nàng trông giống tay quản lý trang trại hơn người
mới cưới. Mái tóc sẫm màu dài buộc trên lưng bằng sợi dây và đôi mắt có vẻ to bự
trên mặt.
Nàng đặt rất nhiều hy vọng vào thỏa thuận này. Đã tính
cả việc Adam là người dễ dẫn dụ hơn bề ngoài. Thay vào đó anh tỏ ra giữ mình.
Giữ mối quan hệ của họ càng hời hợt càng tốt, bất chấp sự thật rằng họ đã kết
hôn và chung sống với nhau.
Gina quay đi, mở cánh cửa kiểu Pháp hướng ra ban công
phòng ngủ và bước ra lớp sàn gỗ sáng bóng. Bầu trời sáng sớm xanh thẫm, nhưng một
số đám mây bão đang lượn lờ trên mặt biển. Nàng tự hỏi, tại sao nó có vẻ giống
phép ẩn dụ hoàn hảo cho cuộc hôn nhân của nàng đến thế?
Họ đã từ Vegas trở về gần một tuần, như thể cái
"tuần trăng mật" ngắn ngủi đó chưa từng tồn tại. Nàng chống cả hai
tay lên ban công tầng hai, cuộn ngón tay quanh những họa tiết bằng sắt bị mặt
trời nung ấm. Giây phút họ trở lại trang trại, Adam đã khép mình lại. Nàng thực
lòng nghĩ họ đã trở thành một đôi trong những ngày đêm bên nhau. Giống như cái
công tắc bên trong anh đã bị bất lên. Anh lại trở về làm một kẻ xa cách như
trong suốt năm năm qua. Suốt một ngày nàng hiếm khi gặp anh và khi nào thấy, anh trở nên xa cách, nếu nói lịch sự. Thời điểm
duy nhất anh ấm áp với nàng là vào ban đêm.
Lúc ấy, anh là người đàn ông nàng luôn mơ đến. Lúc ấy,
anh trao đi bản thân mình và nhận lấy từ nàng. Bất cứ khi nào họ bên nhau lại
trở nên tuyệt vời hơn trước đó. Thẳng thắn mà nói, tình dục thật phi thường.
Gina chưa bao giờ thích nó lắm. Nhưng trên tất cả những thứ đó, nếu mọi thứ họ
chia sẻ chỉ là một cuộc hoan ái tuyệt vời, liệu có bất cứ thứ gì giữa họ đáng để
chiến đầu vì nó đâu?
"Đó là điều phải trải qua, Gina" nàng thì
thào. "Kiềm chế bản thân đi."
Nàng nheo mắt về phía mặt trời, ngắm Adam bước từng bước
dài, chắc chắn vào nhà để xe. Khi anh bị bóng tối nuốt chửng, Gina thở dài.
Nàng thắc mắc anh đang làm gì. Anh không nói cho nàng biết. Không chia sẻ những
dự định trong ngày. Không để nàng xen vào những suy nghĩ trong đầu. Như thể
nàng chỉ là khách trọ trong trang trại này. Không hơn gì một vị khách sẽ nhanh
chóng dọn đi.
Lại thêm một tiếng thở dài thoát ra trước khi nàng kịp
dừng lại. Nàng hơi uốn người, dựa khuỷu tay vào lan can và nghiên cứu cái vòng
nhỏ bằng vàng sáng chói trên ngón đeo nhẫn. Mình không phải khách. Mình là vợ
anh ấy. Lúc này.
Ít nhất là chừng nào nàng có thai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét