Chương 8
Espresso
<Phần
1>
Han Kyul, mặt đỏ lên y như cái sơ mi hắn đang mặc,
không làm cách nào mà nguôi giận được, nên tiếp tục bùng phát. Có lẽ cho hắn thứ
gì đó để đập vỡ hoặc ít bóng bay mà chọc nổ có vẻ là ý hay. Khá rõ ràng là giờ
đây hắn thành một kẻ nóng tính. En Chan quyết định trở thành tình nguyện viên
Chữ thập đỏ của hắn trước khi gã này chết vì tức.
" Trời ơi mắt tôi. Tôi cầu là không bị mù vì vụ
này."
" Câm mồm. Ngậm mồm chặt vào. Tôi sắp phát rồ rồi
đây."
" Tôi không hiểu nổi. Tôi là người bị đánh, vậy tại
sao chú lại là người nổi cáu? Ý tôi là, đó chỉ là lỗi lầm mà những người khác mắc
phải hàng trăm lần thôi, nhưng đáng ra tôi có thể tự xử lí –"
"Ya! Đáng ra có thể tự xử lí hả?! Thế tại sao mà
trông cậu lại giống con gấu trúc quái thai thế kia?"
" Ông trời của tôi ơi. Chú không biết mình đang
nói gì đâu ahjussi. Người như tôi không thể cứ đi dạo vài vòng và tung mấy cú
đá vòng mọi lúc được, hiểu chưa?"
"Đùa nhau đấy hả. Nói thật đi. Cậu đã ngủ với ai
để được làm võ sư Tae Kwon Do hả?"
Gã này đúng là đang làm trò đấy! Grrr…. Được rồi,
không sao, bỏ qua đi, bỏ qua đi, bỏ qua – KHÔNG!! Tôi không bỏ qua được!
"Chú bảo tôi ngủ với ai đó là có ý gì???"
"Tôi đang xấu tính lắm đấy nhé, giờ đừng có chọc
vào tôi nhóc con."
Dù vậy trông hắn có vẻ khá hơn trước. Màu da của hắn gần
như trở lại bình thường. Nhưng dù có nghĩ thế nào, nó cũng vẫn không hiểu tại
sao hắn lại nổi điên, hay tại sao hắn lại khó chịu. Thú thực, hắn luôn luôn
nóng nảy mà.
"Cậu ổn không?"
"Có."
"Có á, có là có làm sao? Ngày mai sẽ có một vết
thâm to tướng trên cái làn da kem sữa của cậu đấy. Ơn trời là chúng ta đến
tháng sau mới mở cửa. Chúng ta không thể buôn bán gì với cái mặt đó."
Phì. Mình đoán đó mới là nỗi lo thực sự của hắn. Hắn
chỉ lo việc của mình thôi nhỉ?
"Nếu không được đánh lại, ít nhất cũng phải tránh
chứ. Trong số các võ sư Tae Kwon Do tôi biết, cậu là người đầu tiên bị tẩn ra
như thế."
"Mà chú quen bao nhiêu võ sư Tae Kwon Do?"
"Một."
"Phì."
"Cậu lùn quá, chân một mẩu, trời đất, đúng là bỏ
đi. Và trẻ con đến học cậu hả?"
Tôi cao so với con gái đấy!
"Phì."
"Phì? Cậu nghĩ cậu là ai mà cứ phì phì thế hả?"
"Liên quan tới chiều cao của tôi, chân tôi khá
dài rồi, nếu chú không phiền."
"Khá dài cái đầu. Không dài hơn nửa chân
tôi."
"Nói thật, chú có cái-"
Han Kyul được tiếng chuông điện thoại cứu. Nếu điện
thoại không kêu, nó có ý định cho hắn lên bản tin tối nay.
"Cái gì?"
Cái lối cư xử kìa. Rõ ràng đây là cách hắn trả lời tất
cả các cuộc gọi.
[Anh cả đây.]
"Han Kyu?"
[Haha làm sao mà phải lo thế? Tao đây.]
"Chó chết, mày thích ngoẻo hả?"
Kể cả bạn hắn cũng không bình thường. Tiếng cười rung
cả loa điện thoại. Cái tiếng cười đó đúng là chọc tiết.
"Mày lại nghĩ ra cái trò gì quỷ gì lần này đây?
Tao bận lắm."
[Không cần biết bận thế nào, mày cũng không từ chối được
đâu.]
"Tao không mắc lừa đâu, thằng mất dạy. Cúp máy
đây."
[Yo!Yo! Hoa hậu thế giới.]
"Cái gì? Mày nghĩ tao ti- thật không?"
[Còn sống nhăn. Seung Soo bảo đấy là bạn học trung học
của nó ở đây ấy, và cô nàng xuất ngoại thi Hoa hậu thế giới năm ngoái. Nó bảo
cô ta mang bạn theo, nên nhanh đến đi, thằng đần.]
"Đâu?"
[Biệt thự mùa hè của Seung Soo.]
"Gì cơ? Đảo Jeju?"
[Này, nghĩ đi trước khi cúp máy. Thân hình nóng bỏng
và trí tuệ.]
"……"
[Mày đến chứ hả?]
"Chuyến bay lúc mấy giờ?"
Miệng En Chan há hốc trước diễn biến tình hình. Nó
không nói nổi lời nào khi gã đó dừng xe cái khực. Cái tình huống vô lý gì
đây?!?
"Ê, ra đi."
Nó điếng người không nói nổi câu nào. Khi nó chỉ biết
nháy mắt, hắn mở cửa cho nó. Có là ông chủ hay không, nó vẫn muốn xử lão này
và…!
"Bắt taxi."
"Gì?"
"Hoặc xe bus."
"Thế bữa trưa?"
"Tự đi ăn đi."
“Ahjussi! A-ahjussi!!”
En Chan bị ném ra lề đường không thương tiếc. Gào thét
với cái xe đang ngày càng đi xa thật vô ích. Chỉ tổ làm nó đói hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét