Lần
đầu tiên sau một thời gian dài, Adam cảm thấy mình không kiểm soát nổi hoàn cảnh.
Và không thích cảm giác đó chút nào.
Bằng
cách nào đó, cuối cùng anh lại dừng lại ở đây, trong phòng Tổng thống của
Dreams, khách sạn mới nhất, sang trọng nhất từng được xây dựng ở Las Vegas , chờ đợi cô dâu
của mình.
"Cô
dâu à." Anh lắc đầu và tự rót một ly champagne lạnh từ cái thùng đá màu bạc
đắt tiền được đặt trên bàn cho họ ở ban
công tư nhân. Nếu một người đàn ông có lúc nào cần phải uống, thì đó là lúc
này.
Hớp
một ngụm, anh hướng tầm nhìn trải dài ra ngoài cả dặm. Từ xa, anh ngắm những rặng
núi màu tím lởm chởm, đội trên đầu những ngôi sao mới mọc lấp lánh trên bầu trời
đêm. Vầng dương sắp lặn vẫn toả vầng hoà quang màu cam nơi chân trời và những
con phố xa xa phía dưới, vô số ánh đèn nhiều màu lấp lánh và toả sáng như những
viên đá quý trong chiếc rương đựng kho báu.
Theo
như khoảng trên ba mươi người kể lại thì Las
Vegas thật lộng lẫy. Gần gũi và thân cận hơn, Adam biết
mặt thối nát của cái thành phố này sẽ dễ dàng bị lôi ra. Cũng nhiều như cuộc
hôn phối của mình vậy, anh chế giễu thầm nghĩ, uống thêm một ngụm dài thứ rượu
vang lạnh sủi bọt. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh và Gina bị tình cảm cuốn
hút. Nhưng chỉ có họ mới biết cái sự thật lạnh lùng và khắc nghiệt.
Chính
xác thì đó là cái gì?
"
Rằng mày là thằng chó cứng đầu," anh thì thầm. " Cố tình lợi dụng phụ
nữ để đạt được cái mình muốn. Sẵn sàng sinh ra một đứa con và bỏ đi mà không
nghĩ lại tới một giây."
Ngạc
nhiên chưa, rằng cái cú đấm nhẹ nhàng đó của sự thật làm Adam phiền não nhiều
hơn anh tưởng. Anh xoa xoa cằm, ngắm cảnh đêm nhắc anh nhớ tới ý tưởng của
Gina. Nàng không phải nạn nhân trong chuyện này, mà là kẻ chủ mưu sẵn lòng.
Dù
vậy khi di động đổ chuông, Adam vẫn cầm lên, vui mừng vì có thứ gì đó mà tập
trung ngoài mớ suy nghĩ của mình. Liếc vào màn hình, anh thở dài. Bật nắp điện
thoại, anh lên tiếng, " Gì thế Travis?"
"Gì
thế?" Giọng em trai anh nhại lại. " Anh chẳng nghiêm túc gì cả. Em vừa
nói chuyện với Esperanza và chị ta bảo em anh đang ở Las Vegas làm đám cưới."
Adam
thở dài. Người giúp việc của anh thật lắm mồm. " Đúng thế."
"
Với Gina."
"
Đúng thế."
"
Thế nên thiếp mời của em bị thất lạc rồi à?" Travis hạch sách.
Đặt
ly champagne xuống lan can ban công đá, Adam cho bàn tay còn lại vào túi quần
và siết chặt điện thoại. " Chỉ là một buổi lễ nhỏ thôi."
"
Thế à? Em nghe nói bố mẹ em ấy cũng ở đó."
"
Và đi rồi. Máy bay đưa họ về chiều nay."
"
Ừ hứ. Có lý do nào mà anh không muốn
người nhà anh ở đó không?"
"
Không phải như em nghĩ đâu."
"Thật
không? Vì điều em nghĩ là anh vừa cưới con nhóc mà chúng ta biết cả đời mà
không thèm báo cho anh em một câu."
"
Cô ấy không phải con nhóc," Adam gằn giọng, ngón tay siết cứng điện thoại.
" Không còn là thế lâu lắm rồi. Và từ khi nào mà anh phải báo cáo với em
và Jackson hả?"
"
Anh không phải," Travis bật lại. " Nhưng có gì đó đáng ngờ ở đây,
Adam. "Hôn nhân" của anh không liên quan gì đến cái mảnh đất giời
đánh đó chứ?"
Mất
cả khoảng lặng dài thật dài để Adam ghìm cương cái tiếng gầm rống điên cuồng của
nội tâm, rồi Travis thì thào, " Anh đúng là đồ chó đẻ đấy biết
không?"
"
Cô ấy biết mình đang làm gì." Không phải anh đã tự nhủ hết lần này đến lần
khác từ khi đồng ý mặc cả rằng Gina mới là người đã đề nghị sao?
"
Em nghi ngờ đấy."
Vung
bàn tay còn lại vào không khí, Adam bắn một cái nhìn ra sau lưng để chắc rằng
Gina chưa ra khỏi phòng tắm. Rồi anh lớn tiếng, " Em biết đấy Travis, em
không phải hình mẫu in trên poster tuyên truyền đòi đối xử tốt hơn với phụ nữ
đâu."
"
Đấy không phải vấn đề," em trai anh đập lại.
"
Đấy đúng là vấn đề đấy. Anh không bắt em phải thôi ngả ngớn với đám gái bao
quanh em – hay bắt em phải tránh cái đám paparazzi khốn kiếp suốt ngày bám đuôi
em. Nên biến khỏi cuộc đời anh ngay, em trai ạ."
"
Anh cứ bắt vít lấy Gina xem và bố cô ấy sẽ biến đời anh thành địa ngục."
Travis cảnh cáo.
"
Vì bây giờ đời anh đang đầy rẫy những điều tốt đẹp phải không?"
"
Chó chết, Adam," em trai anh thở dài. " Từ lúc quái nào mà anh lại lạnh
lùng như thế hả?"
"
Có lúc nào anh không lạnh lùng à?" Adam đáp lại và dập máy trước khi
Travis lại bắt đầu. Rồi tắt luôn nguồn trước khi Jackson gọi và mở lời. Anh không cần nghe ý
kiến của các em mình. Anh biết họ nghĩ gì và chuyện này. Và chẳng liên quan cái
quái gì hết.
Anh
và Gina là hai người trưởng thành hoàn toàn tự nguyện. Hôn nhân của họ - như chính
bản thân nó – không phải việc của người khác.
"
Ái chà," Gina nói phía sau anh. " Trông anh như muốn cắn ai đó ấy."
Anh
quay lại, tập hợp mọi cảm xúc của mình vào chiếc mặt nạ bình thản, không thể
nhìn thấu anh trưng ra cho tất thảy mọi người ngoài các em mình. Nhưng ngay cả
khi anh vật lộn đứng cách một khoảng, tiếng thở dài của nàng vẫn làm nỗi thèm
khát dưới thắt lưng anh trỗi dậy.
Đứng
trong quầng sáng nhạt ở ban công, nàng trông gần như đến từ thế giới khác. Bộ
váy ngủ của nàng khá ngắn, chỉ đến giữa đùi. Lớp vải satanh màu đỏ sậm như dán
lên da nàng, tô đậm mỗi đường cong và phơi bày đôi chân dài cả mét. Vạt trên chiếc váy làm từ dải đăng ten đỏ, ôm
lấy ngực nàng như đôi tay của người
tình. Mái tóc buộc trễ và phủ lên vai nàng, những lọn quăn không bị thuần phục
quyến rũ anh. Mùi hương của nàng như trái đào tiên và đoá hoa thiên đường, nụ
cười nàng trao cho anh vừa tỏ ra hiểu biết, lại cũng vừa lo lắng.
"
Em trông," anh nói, " rất đẹp."
Nụ
cười của nàng toả sáng. " Em thấy mình đần độn ấy."
Rồi
nàng trượt tay xoa lên bụng như đang cố làm dịu cơn lo lắng. Anh tự hỏi liệu
nàng có đang hối hận về cái đề nghị đã mang họ đến đây hay không.
Adam
rót cho nàng ly champagne, khi nàng nhận lấy nó, đầu ngón tay nàng lướt qua da
anh và luồng nhiệt bùng nổ. Anh lờ nó đi. " Sao lại đần độn?"
Nàng
vẫy tay về phía bộ áo ngủ và nhún vai. " Em đã đi mua cái này, đặc biệt
dành cho đêm nay, có lẽ em không nên làm thế. Đêm nay không giống với đêm tân
hôn truyền thống đúng không?"
"
Ừ." Anh thừa nhận và nhận ra bản thân không thể rời mắt khỏi nàng. Từ đường
cong của khuôn ngực. Từ hai đầu núm vú căng cứng chọc vào lớp viền áo đỏ sậm.
" Đúng vậy. Nhưng đấy là bước khởi đầu trong thoả thuận của chúng
ta."
"
Chuẩn rồi." Nàng trả lời và hớp một ngụm champagne. Rồi nàng liếm môi trên
và mọi thứ trong người Adam siết lại đau đớn.
"
Và," anh nói, nuốt khan, " về phần anh, anh đánh giá cao tài năng mua
sắm của em đấy."
Đôi
mắt nàng mở to, rồi nàng mỉm cười dễ dàng hơn. " Cảm ơn anh." Cất bước
ra ngoài ban công, không để ý đến bộ váy ngủ đang mặc, nàng nhìn ra khung cảnh
bên ngoài và thở dài. " Thật tráng lệ phải không?"
"
Đúng vậy." Nhưng anh không hề nhìn vào sa mạc thắp sáng đèn neon hay những
dãy núi phía bên kia. Anh đang ngắm nàng. Lấy thêm ly champagne nữa, anh hy vọng
thứ rượu lạnh sẽ chui vào máu anh và làm nó nguội đi một chút. Không có tí may
mắn trời đánh nào.
Nàng
liếc anh qua bờ vai. " Cảm ơn anh đã đưa Bố Mẹ em đến đây rồi lại đưa về
nhà."
Anh
nhún vai. Anh không hề lo lắng việc mang Sal và Teresa đi cùng, dù anh cũng không
thấy hối tiếc vì được thấy họ ra về. Đặc biệt là Teresa. Người phụ nữ đó cứ sừng
sộ nhìn anh suốt cả ngày. " Có vẻ chuyện họ có mặt ở đây rất quan trọng với
em."
"
Nhưng anh không cần các em mình sao?"
Anh
dựa vào lan can đá. " Anh nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta làm
thật đơn giản."
"
Đúng." Nàng lên tiếng. " Đơn giản. Họ biết không?"
"
Về chúng ta sao?" Anh hỏi. Khi nàng gật đầu, anh bèn nói, " Chúng nó biết hết rồi.
Esperanza kể hết cả."
Nàng
mỉm cười. " Họ tiếp nhận thế nào?"
Anh
nhìn nàng rồi nói dối. Các em anh có nghĩ cái quỷ gì thì cũng chẳng quan hệ gì
đến anh. " Tốt. Mới nói chuyện với Travis vài phút trước."
Cơn
gió sa mạc mang theo cát thổi qua và Gina rùng mình.
"
Anh lạnh lùng thật đấy."
"Một
chút thôi."
Anh
đặt chiếc ly xuống mặt bàn và đến chỗ cô. Chỉ một đoạn ngắn ngủi mà Adam cảm
giác như mình đang đếm từng bước. Anh sắp sửa đóng dấu vào cuộc thoả thuận của
họ. Sẽ không còn đường lui nữa. Giả như sáng mai có thức dậy và hối hận vì việc
đã làm, thì anh cũng buộc phải sống cùng với nó.
Nhưng
sau đó, anh sẽ có nhiều việc phải làm khi tập làm quen với sự thật không được
thoải mái lắm.
"
Lại đây." Kéo nàng lại gần, anh vòng cả hai tay quanh nàng, kéo nàng vào
lòng, lưng áp vào người anh. Nguồn nhiệt bùng lên giữa họ, thấm vào xương tuỷ
và đốt cháy máu anh. Adam nhận ra sự thúc giục ngọt ngào của dục vọng lấp đầy
mình, và anh nghiến răng nhằm kiềm chế. Anh sẽ không để "thằng nhóc"
điều khiển đâu. Cả cuộc mặc cả này cũng vậy.
Nhưng
buông thả lại là chuyện khác. Là điều mà anh không cho phép.
"Adam,"
Gina lên tiếng, giọng nói của nàng nhẹ hẫng, anh gần như không nghe ra. "
Em biết đây là ý của em. Nhưng tự dưng em không biết phải làm gì tiếp theo nữa."
"
Chúng ta sẽ làm y như kế hoạch. Chúng ta sẽ cùng tạo ra một đứa bé."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét