<Phần 3>
Cách tốt nhất để phát huy tối đa
khả năng của nhân viên là tạo cho họ cảm giác của người làm chủ. Nói cách khác
là làm cho họ cảm thấy như thể cửa hàng là của chính họ. Để thực hiện được, việc
phải làm là công khai chi tiết việc kinh doanh và thảo luận cởi mở, khuyến
khích nhân viên tham gia vào quản lý cửa hàng. Đây là triết lý Han Kyul đang áp
dụng, và dường như anh rất tự hào về những nhân viên đang hết sức đưa ra sáng
kiến của tiệm Cà phê hoàng tử.
"Mình nói này, màu đỏ quá
chóe. Trắng là tốt nhất. Vừa đẹp vừa an toàn."
"Anh biết mình đang lảm nhảm
gì không hả anh già. Vì nội thất mới tạo không khí trầm tĩnh rồi, chúng ta phải
làm gì đó hơn thế chứ. Ý em là, thôi nào, nói thật đi, mùi vị cà phê ngon hơn
nơi khác hả? Về lý thuyết chúng ta không thể bắt kịp Star hay Seattle Brand ,
nên mình phải nghĩ đến phương án tấn công khác. Lý do sajangnim chọn chúng ta
là vì anh ấy muốn kiếm lời từ cái vỏ đẹp giai của chúng ta, đúng không
sajangnim?"
"Chỉ dùng mỗi mặt thôi chưa
đủ đâu. Nếu chỉ cần có thế tôi dùng quách ma nơ canh cho xong."
"Ý anh là mình cũng phải
cung cấp dịch vụ tốt chứ gì? Thì ai chả biết là nhân viên phải thật thân thiện."
"Một điều nữa. Chúng ta cần
sự hấp dẫn giới tính."
"Hử?"
"Thế thì họ mới muốn quay lại.
Giờ thì đó mới là cách kiếm lời từ việc chọn các cậu. Tiếp tục nhé. Nak Kyun, cậu
thích màu nào?"
"Trắng và đen. Em thích màu
sạch sẽ."
"Cậu thì sao Sun Ki?"
"Em không thực sự thích cái
gì lắm…"
Câu trả lời của mỗi người dường
như phản ánh tính cách của họ. Có khi nào Ko En Chan sẽ bảo là màu hồng không?
Nếu En Chan mặc sơ mi hồng, chắc trông nó sẽ giống cái kẹo bông. Han Kyul thấy
mình mỉm cười lúc tưởng tượng ra và giật mình. Vì anh vừa đột nhiên nhớ lại cơn
ác mộng hôm Valentine. Nhưng người anh đang tưởng nhớ thì chỉ bận ăn thịt.
"Này Ko En Chan."
Mọi người quay về phía Ko En
Chan, người đang ngồi tận cuối bàn, nhưng nó không ở trong tâm thế sẵn sàng trả lời. Mồm nó đầy
sườn, và tất cả những gì nó làm được là chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mọi người.
Ai biết nó đã ngốn hết bao nhiêu suất rồi, Han Kyul tự nhủ. Làm sao mà mình
xoay sở được cái thói ham ăn của thằng nhỏ này từ bây giờ trở đi đây? Chắc mình
nên nuôi một con bò cho xong.
"Dạ?"
"Quên đi. Ăn đi. Cứ quyết định
giữa chúng ta thôi. Nào, Han Rim là người duy nhất chọn đỏ phải không?" Ha
Rim chĩa ngón tay về phía En Chan đang bận nhai. Chả biết gì nhưng nó vẫn giơ
cái tay đang cầm lọ hạt tiêu lên.
"Ok, hai người. Trắng
nào."
Khi chú Hong giơ tay, Nak Kyun
giơ theo, thậm chí cả Sun Ki cũng giơ tay. Thực ra Sun Ki, người rất ít nói và
ít biểu lộ ý kiến, giơ tay chỉ có nghĩa là cậu thực sự không ưa nổi cái ý tưởng
mặc đồng phục đỏ.
"Giời ôi! Màu đỏ đẹp mà mọi
người. Mọi người yếu đuối thế. Sajangnim, em mặc màu đỏ một mình vậy."
"Nếu thích đến thế thì cứ mặc."
"Thật ạ? Có được
không?"
"Sao lại không được? Có phải
ở trường đâu. À mà này, cậu bảo cậu theo học ở đâu ấy?"
"Em bảo anh là em đang nghỉ
sau khi tốt nghiệp. Nak Kyun được nghỉ học và… anh bảo anh làm gì hả Sun
Ki?"
"Tôi chỉ…"
Đúng lúc đấy có tiếng điện thoại.
Mọi người đều mò mẫm trong túi kiểm tra điện thoại, nhưng tiếng chuông không dừng.
Ai cũng nhìn En Chan.
"Hyung, điện thoại."
"Hở?"
Một tay nó nhét thêm miếng nữa
vào miệng trong khi tay kia lôi điện thoiaj ra. En Chan tắt đi mà chả thèm nhìn
xem ai gọi.
"Sao anh không
nghe? Ai đấy?"
"Thằng nhóc
không nghe điện thoại lúc đang ăn." Mọi người hài lòng trước câu giải
thích của chú Hong.
"Mọi người,
nhào vô đi trước khi En Chan ngốn sạch. Sajangnim, anh uống một chén nhé?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét