13 thg 8, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử - Chap 8.2


------Logo credit by Furozang on devianArt--------


<Part 2>
En Se có ước mơ là chuyện tốt. Dù vậy, đôi khi mình không thể đừng rên rỉ vì sự thật rằng giấc mơ của nó là được làm ca sĩ – cái điều mà xa vời như đám mây trên trời vậy. Mình cố suy nghĩ tích cực: "Con bé đam mê đủ để dám lấy tiền của bạn đi đăng ký luyện giọng." Dù vậy, mình vẫn không thể đừng thở dài, ước gì con bé nói với mình trước. Có thế nào, En Se hình như lần đầu trong đời chăm chỉ theo đuổi thứ gì đó, và mẹ đã hồi phục để dành thời gian làm món spaghetti ngon lành. Nhưng mình vẫn không thể đừng hối hận rằng phần spaghetti đó chỉ gần bằng bàn tay. Mình hối hận đến sắp phát khóc.
En Chan ném cái xe đạp secondhand vào chỗ để và đi lên cầu thang. Nó tắm rửa và ăn sáng trước khi để đưa cà phê cho những quầy hàng ngoài chợ. Sau ba năm làm việc này, nó đã nhớ được giờ giấc uống cà phê và hương vị của mỗi người . Trên đường về sau khi giao hàng, nó tình cờ gặp chú Ku bán thịt.
"Tuổi trẻ thật tốt, hả? Mới hôm qua còn ỉu xìu mà hôm nay đã hết rồi."
"Kệ người ta nói, thịt vẫn là câu trả lời tốt nhất."
"Một đứa con gái đi đánh nhau… Chú chỉ có thể tưởng tượng xem mẹ mày đã khổ bao nhiêu để nuôi mày."
"Cháu bảo rồi mà. Hắn nhanh như chớp ấy. Cháu không kịp phản ứng."
"Chú nghe nói Seung Kyung mang cho mày cả một hộp đầy trứng."
"Có lẽ nhà cháu sẽ sống thiếu trứng một thời gian. Tae Won nói nó xấu hổ vì thầy giáo Tae Kwon Do của nó ra ngoài bị người ta đánh. Trời ạ, cháu không thể tử tế với nó kể cả phút cuối hả?"
"Vì mày quá thân với Seung Kyung."
"Hả?"
"Mày nhạy cảm như hộp đậu bốc mùi ấy. Tae Won thích Seung Kyung, không biết hả?"
"Có, cháu biết."
"Mà mày vẫn không hiểu? Mày biết Seung Kyung thích mày đúng không?"
"Có, cháu cũng biết luôn. Nhưng mà nó-cái gì? Ôi thôi nào, ghen ấy hả? Chúng nó đang học tiểu học mà!"
"Bây giờ cả trẻ mẫu giáo cũng có nhẫn đôi."
"Ý cháu là, thôi nào. Chú à, cháu là người lớn. Và… Không, không, điều đó chả có nghĩa gì. Ahjussi, cháu là con gái mà."
"Đúng ý chú đấy. Nếu mày là con gái thì tỏ ra là con gái đi. Với lại, này. Chú nghe bảo mày sắp làm việc ở Cà phê hoàng tử."
"Sao chú biết?"
"Mày định làm gì? Tao ghe nói chủ mới là người lạ. Tao cũng nghe nói anh ta đang làm một dự án trai đẹp hay đại loại thế."
Nó quên béng mất chú Ku và chú Hong là bạn nhậu.
"Ý chú là, bọn chú không để ý chuyện mày là trai hay gái, nhưng không giống thế kia. Hình như kế hoạch của gã kia là nhằm vào phụ nữ đến uống cà phê, bằng cách sử dụng mấy thằng nhóc đẹp trai, hiểu không?"
"Ôi! Cháu hiểu rồi!"
"Bây giờ không phải lúc kêu eureka. Nghiêm túc đấy, cháu định làm gì?"
"Cháu sẽ dính lấy nó ạ."
"Thế nếu bị bắt thì sao?"
"Chắc hắn cũng chẳng báo cảnh sát đâu."
"Mày cũng có tí quyết tâm đấy. Dù mày chỉ có cái người phẳng lì, gầy đét, như trẻ con, sớm muộn mày sẽ bị phát hiện thôi. Nam và nữ khác nhau. Đừng hỏi như thế nào. Tao cũng nhầm lẫn khi nhìn mày."
"Chú nghĩ cháu không bị nhầm lẫn khi nhìn vào người chú chắc, ahjussi? Chú phân biệt nam và nữ bằng cơ bắp á hả? Hay  bằng cái bụng bia? " En Chan phản công, không cho ông cơ hội nói một từ nào. Con dao lại rơi phịch  xuống thớt. En Chan lùi bước và nói nhỏ, "Chú Hong mất cả năm mới nhận ra. Và lý do duy nhất chú ấy phát hiện là vì nhìn thấy cháu ra khỏi nhà tắm nữ và phát cáu với cháu. Tất cả những gì cháu phải làm là thật cẩn thận trong phòng tắm."
"Chú thực sự lo cho cháu đấy."
"Là năm đô một giờ ‒‒ năm đô một giờ đấy. Chú nghĩ việc bán thời gian như thế dễ tìm lắm sao? Cháu xin chú, giữ bí mật nhé."
"Gã đó trang trải nổi từng ấy sao? Hong đã tự làm ăn cả đời mà không thể gánh nổi tiền thuê của chính ông ấy. Cháu nghĩ kiếm được bao nhiêu ở cái quán cà phê nhỏ bằng lỗ mũi, thuê tới bốn nhân viên bán thời gian? Và chú nghe nói hắn còn giữ cả Hong lại. Tiền lương mỗi tháng hết bao nhiêu chứ? Hắn sẽ xoay xở ra sao? Nhớ lấy lời chú, nó sẽ phá sản trong một tháng."
"Ahjussi, chú định cầu cho bọn cháu phá sản ngay lập tức đấy à?"
"Này, chú không hề-"
"Sao cũng được. Làm người ta khó chịu ngay sáng sớm…"
"Hey! Đừng có đi! Chú sẽ cho cháu thịt về hầm, cầm lấy."
"Quên đi."
"Mày dỗi đấy à?"
"Chú coi cháu là trẻ con chắc?"
"Con gái hay dỗi lắm."
"Này, chú đừng có đánh giá nữa đi. Đấy là lý do chú không lấy nổi vợ đấy. Mà sao chú vẫn đưa thịt cho cháu?"
"Ờ, à, vì là. Này, chăm lo cho mẹ tốt vào. Dạo này hình như cô ấy mệt lắm, mặt mũi trông không tốt."
"Chú không phải lo. Da mẹ cháu còn đáng yêu hơn cháu ấy chứ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét