6 thg 7, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử số 1 - Chap 7.1



Chương 7
Chó ngoan đừng cắn

<Phần 1>
Chú Hong đang ở giữa cuộc phỏng vấn tìm nhân viên bán thời gian. Ông nghi ngờ liệu có ai đáp ứng được điều kiện không, nhưng thật ngạc nhiên là danh sách ứng cử viên khá  dài. Một cuộc phỏng vấn hai vòng để chọn nhân viên bán thời gian cho cái tiệm cà phê nhỏ bằng cái tổ chuột này?
Cái thằng cha bảnh choẹ đã thuê ông cũng là một điều khó hiểu. Nó tỏ vẻ mặt cà phê vị như giấy ráp, và kêu ông đưa đi xem nhà bếp.  Trong trường hợp này, chú Hong tự hỏi cậu ta sẽ làm gì?
Giới thiệu bản thân. Xoay vòng. Mỉm cười. Khả năng đặc biệt? Hát. Các ứng viên làm theo mọi thứ cậu ta yêu cầu, như thể họ nghĩ thật thú vị vì cuộc phỏng vấn lại mang tính chọn lọc và yêu cầu như buổi audition. Hình như những điều họ được yêu cầu còn quá dễ. Ai cũng rất tài năng và tự quảng cáo đủ để khiến người khác hoa mắt.
Dù nhìn kiểu gì thì Công tử bột cũng không giống kiểu người như chú Hong, dính chặt vào cái quán cà phê trong thị trấn nhỏ với không quá bảy cái bàn so với tên gọi. Hay có khi cậu ta đúng là nhà tuyển dụng của công ty giải trí nào đó?
Ông chủ mới của quán thẳng thắn một cách mới mẻ khi quyết định số phận các ứng viên ngay tại chỗ.
" Cậu, ok."
Khi cậu ta chọn hai người, chú Hong tự hỏi gã này định làm cái gì, và cảm giác tương tự khi người thứ ba được chọn.
" Cậu, ok."
Một lần nữa, cửa tiệm với kích cỡ cái tổ chuột – và giờ đã có ba nhân viên bán thời gian. Chú Hong hoàn toàn bị quên lãng. Chú Hong không kềm được thở dài một hơi.  Ông ước chừng cửa hàng không kéo dài nổi một tháng.
" Chú Hong."
" Vâng?"
" Cho chú biết là chúng ta sẽ có một cuộc họp vào lúc chín giờ sáng mai."
"H-họp ấy à?"
" Chúng ta phải quyết định về chủ đề tổng thể và hình ảnh của cửa tiệm, thiết kế nội thất, đồng phục, những thứ đại khái như vậy."
" Tôi phải quyết định sao?"
Người chủ mới nhìn như thể ông vừa nói điều gì đó ngu ngốc. Ngay cả chú Hong cũng thấy câu hỏi đó thật đần độn. Nhưng ông không tài nào hiểu nổi ông chủ mới đang nói cái gì. Nhắc lại lần nữa, cửa tiệm bằng cái tổ chuột này – một cuộc họp về thiết kế nội thất ư? Tự ông không thể hiểu nổi.
" Với bốn nhân viên bán thời gian. Chú hiểu điều tôi nói không?"
" À có. Nhưng, bốn nhân viên? Cậu chỉ chọn ba …"
" Có Ko En Chan."
"En Chan? En Chan có đồng ý không?"
Chú Hong nhớ lại cái tai nạn khi hai người gặp nhau trước đây mấy ngày. Sau khi nghe tin cửa tiệm bị bán cho gã này, En Chan tức đến đỏ mặt tía tai chửi rủa và giật lên đùng đùng. Nó gọi cậu ta là đồ biến thái, nỗi ghê tởm của nhân loại, và còn nói nó sợ sẽ thấy mặt cậu ta trong cơn ác mộng. Chú Hong chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt bị xúc phạm đó của En Chan. Nó sẽ làm việc dưới quyền người này ư? Đừng có mơ.
" Cậu ta hơi thấp, bù lại có cái mặt mà phụ nữ sẽ đến vì nó, nên chúng ta sẽ dùng cậu ta. Tôi đã theo dõi vùng này một thời gian, phần lớn người đi ngang qua đây là người làm công và phụ nữ thì khoảng từ hai mươi đến ba mươi. Phần lớn những người sẽ ngồi trong tiệm uống cà phên là phụ nữ, nên chúng ta phải chấp nhận rằng phần lớn khách hàng sẽ là phụ nữ khoảng hai mươi đến ba mươi. Những nhân viên nam trẻ tuổi, đẹp trai sẽ mang lại cảm giác thoải mái và hài lòng nhất, phù hợp với tiêu chí nhân sự của cửa hàng này. Nó sẽ giống như sự thu hút vậy. Ko En Chan cũng thế. Cậu ta đẹp kiểu phi giới tính."
Ế… Không phải cậu ta nghĩ En Chan là con trai đó chứ?

" Đứa nhỏ đó có khi không muốn làm …"
" Cậu ta thắng xổ số sao?"
" K-không có, tôi không nghe nói."
" Vậy thì bảo cậu ta đến đây. Trụ cột gia đình nghèo khó không được lựa chọn. Nếu cậu ta vẫn khăng khăng từ chối, bảo rằng tôi còn bản hợp đồng no lệ."
" Hả?"
Hợp đồng nô lệ? Có phải cái gì đó giống như giấy bán thân không? Nếu thể người này là kẻ cho vay nặng lãi à?
" Nó cũng mắc nợ nữa sao? Trời đất, cuộc đời đứa nhỏ đó thật là."
Chú Hong cố hết sức bảo vệ En Chan. Ông sẽ không để gã này lấy bất kỳ bộ phận nào trên người En Chan chỉ vì nó không trả được nợ.
" Tôi phân vân không biết dạo này ai đang gây phiền toái đây. Tsk tsk. Mẹ và em gái thay nhau gây chuyện và rút hết sức lực En Chan."
Chú Hong liếc ông chủ mới và tiếp tục kế hoạch thay En Chan xin rủ lòng thương.
" Cậu biết không, đứa nhỏ đó là chủ gia đình từ khi học trung học."
Nghe lời chú Hong, En Chan nhướng mày nhìn ông.
"Thật sao? Còn cha cậu ta?"
 " Công việc làm ăn bị vỡ nợ còn ông ấy mất vì tai nạn xe. Bà mẹ thì rất thiếu chín chắn. Bà ta hư hỏng từ nhỏ nên tiêu tiền như con nghiện, còn nợ tín dụng thì vô số. Em gái nó về cơ bản cũng thế. En Chan phải đứng giữa hai người đó, chăm sóc mẹ và em, kiếm tiền mua thức ăn… làm việc đến gãy lưng. Dạy ít trẻ con Tae Kwon Do chỉ cho nó đủ tiền ăn, nhưng hết tai nạn này đến tai nạn khác khiến nó chẳng tiết kiệm được đồng nào. Tsk tsk."
" Không có họ hàng nào hết sao?"
" Tôi không hỏi, những có lẽ là không. Thế nên nó mới phải vất vả thế? Nên cậu cho nó thiếu một tí. Tôi không biết món nợ là bao nhiêu, nhưng En Chan không phải đứa quịt nợ đâu."
" Nó có dạy Tae Kwon Do thật sao? Tôi tưởng nó đưa đồ ăn ban đêm?"
" Đưa đồ ăn à? Chưa nghe nói, nhưng cũng có thể. Đứa nhỏ đó làm việc vất vả cốt kiếm miếng ăn. Đưa sữa buổi sáng, bán cà phê ở chợ …"
" Vậy thì về cơ bản,nếu kiếm được tiền nó sẽ làm mọi thứ."
" Có thể. En Chan khá thoải mái. Không kén chọn. Nó sẽ làm mọi thứ trừ trộm cắp."
" Điều gì sẽ khiến nó không trộm cắp?"
" Ha, không, cậu không biết mình đang nói gì đâu. En Chan chắc chắn không phải kiểu người đó."
" Chú chẳng bao giờ biết đâu. Dù sao cũng gọi cậu ta đến làm sáng mai đi."
Han Kyul rời Cà phê hoàng tử và lái xe về công ty. Bố hắn đã gọi đến. Một khi tin đồn về hắn với đàn ông đến tai người nhà, cả nhà sẽ lộn ngược. Bố hắn nổi cơn tam bành, còn mẹ hắn, người vốn rất nhanh trí, ngờ vực cái kế hoạch kỳ quái của hắn. Nhờ có Ko En Chan, cái danh sách xem mặt đã nhanh chóng cụp đuôi mất tích.
 Cái gì? Đồ sâu bắp cải biến thái à? Thằng nhóc ngu đần đó tưởng hắn thích lắm đấy?
Han Kyul nhớ lại hôm đó và cười nhạt.
Công nhận hôm đó khá điên rồ. Sao nó lại ở trong đó hả? Cả Dick cũng chưa hề thử kéo lưỡi hắn vào, đồ con hoang đó. Vậy làm sao mà nó lại chui vào hả? Chó chết.
Thôi được. Mình không thể trách En Chan vì bị shock. Mình thừa nhận. Đó là lý do duy nhất mình không làm gì khi nó rủa xả mình. Nếu không, mình đã đập cho nó một trận khi nó rống rít lên lúc ra khỏi club.
Han Kyul mở nhạc. Giờ không phải lúc nghĩ về mấy chuyện như thế.  Đến lúc đối mặt với cha hắn, người cuối cùng cũng phát giác ra lời hứa của bà nội. Tăng 300 % doanh số trong ba tháng. Đã mười ngày kể từ cuộc nói chuyện đó. Mười ngày trước, bà hắn  bỗng dưng chọn ra cái quán cà phê nhỏ bằng lỗ mũi. Biển hiệu đề " Cà phê hoàng tử".
" Nếu cháu tăng được 300% doanh số bán hàng trong ba tháng, cháu sẽ tự do. Sẽ không ai dám nói gì nếu cháu quay lại chơi bóng rổ, hay đi du lịch thế giới, bất cứ việc gì."
" Bóng rổ vào tuổi này sao? Ha."
" Nhưng nếu cháu không làm được – phải vào công ty."
" Bố cháu thì sao ạ?"
" Bà sẽ nói chuyện với nó."
" Thật ạ? Bà sẽ bảo vệ cháu à?"
" Tsk tsk, con hổ con quá sợ sệt thì không được việc đâu. Cháu làm hay không?"
" Thế xe của cháu?"
" Có thể cháu sẽ cần một cái nếu cháu định đi làm."
" Nếu bà không mua cho cháu một cái, cháu sẽ bán hết cổ phiếu."
" Đừng làm thế. Bà không muốn thấy cháu trai mình bị chính bố nó đánh chết đâu."
" Nếu bà mua cho cháu một cái, cháu sẽ tặng bà năm phiếu mát xa."
" Đồ đại bủn xỉn. Mười."
" Được ạ. Thoả thuận xong."
Hắn biết thừa chỉ vì bà nội hắn nói không mà cha hắn sẽ im lặng. Nhưng hắn thực sự không muốn đi. Kể từ khi còn nhỏ cho đến giờ - không, bây giờ còn hơn bao giờ hết, cha là người đáng sợ nhất trong mắt hắn. Người đáng sợ nhất trên khắp thế giới…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét