Thế nhưng hôm nay … nàng rất vui lòng bóp
cổ người cha mình vô cùng yêu kính. Ánh mắt Gina đảo quanh phòng, nhặt ra những
khung ảnh gia đình toả sáng lấp lánh khắp mọi mặt phẳng. Có khoảng một tá là ảnh
các anh nàng và gia đình họ. Có những bức đã cũ, màu đỏ sepia của cụ ông và cụ
bà nữa. Những bức ảnh chụp đám trẻ ở Ý, những người họ hàng nàng chưa bao giờ gặp.
Có ảnh của Gina. Với con ngựa đầu tiên của nàng. Là tay ném chiến thắng trong trò bóng mềm của
đội tuyển trường trung học. Chuẩn bị sẵn sàng cho buổi prom. Lễ tốt nghiệp.
Trong mọi bức ảnh, Gina đều một mình. Không chồng. Không con.
Chỉ có người dì tốt bụng Gina.
Gái già.
Nhà Torino gồm rất nhiều gia đình lớn.
Gina cũng không nằm ngoài quy luật đó.
Gina đã luôn mong muốn một gia đình lớn của
chính mình. Đã luôn mong chờ được làm mẹ, một lần cũng tốt. Nhưng vài năm trở lại
đây, chứng kiến gia đình của các anh trai mình lớn dần trong khi bản thân vẫn
cô đơn và lẻ loi, nàng bắt đầu tin rằng có lẽ cuộc đời nàng sẽ không được như
nàng luôn hy vọng.
Khi cái ý nghĩ đáng buồn đó lướt qua, nàng
thôi không bước đi điên cuồng quanh căn phòng nữa, khép bộ não đang chạy đua của
mình lại và nhìn chăm chú vào ánh nắng xiên xiên qua khung cửa sổ rộng cùng những
hạt bụi nhảy nhót trong không khí. Mùi thơm của món nước sốt mẹ nàng nấu bay ra
từ trong bếp, tự động quấn quanh Gina như cái ôm ấm áp.
Sal quắc mắt với vợ và ném cho con gái cái
nhìn cảnh giác, " Bên cạnh đó, mọi sự chỉ là cố gắng công cốc. Con giận chẳng
để làm gì cả, Gina. Adam đã từ chối bố."
" Thật sao?"
" Dĩ
nhiên rồi," Teresa với ra đánh chồng thêm cái nữa.
" Này!" Sal phàn nàn.
" Adam King không phải dạng người để
đùa giỡn kiểu này," Teresa nói, phe phẩy tay cảnh cáo. " Có bóng tối
trong …"
Sal đảo mắt, ngay cả Gina cũng phải kiềm
chế không khịt mũi. Bất kỳ ai không thích pasta đều không đáng tin trong thế giới
của Teresa Torino.
" Adam chẳng có vấn đề gì cả.",
Sal cãi vã. " Cậu ấy là thương nhân giỏi. Chắc chắn. Cậu ta cũng có tiền
nên chúng ta không phải lo có người cưới Gina vì tiền –"
" Ôi trời," Gina ngắt lời ông, cảm
thấy sự xúc phạm đó đã đâm đúng chỗ, " con cảm ơn bố vì điều đó!"
" Và," Sal tiếp tục trước khi vợ
hay con gái lại phá ngang, " cậu ấy cần một người vợ."
" Cậu ta đã có vợ
rồi," Teresa chỉ ra.
" Cô ấy đã mất rồi."
Sal quát.
" Nên bố đăng ký
cho con làm người dự bị phải không?" Gina gặng.
" Độc thân không
tốt," Cha nàng nói.
" Trời đất."
Gina sụp xuống tay ghế sofa gần nhất và trừng mắt với cha. " Bố mẹ có cần
nhắc lại cái bài ca đó không? Có lẽ chúng ta phổ nhạc nó luôn cho rồi!"
" Chẳng làm sao
mà phải thấy khổ cả." Teresa nói.
" Chẳng làm
sao?" Gina ngạc nhiên nhìn mẹ. Điển hình. Vài phút trước, Teresa nổi tam
bành với chồng bà. Giây lát sau, thấy ông bị lép vế, bà nhảy về phe ông trong
cuộc tranh cãi.
" Mẹ, con biết bố
có ý tốt nhưng chuyện này … chuyện này …" Nàng dừng lời và lắc đâu. "
Con không còn lời nào để nói nữa. Quá mức bất bình thường. Mẹ biết mà … nhục nhã. Xấu hổ. Mất mặt."
Teresa thở ra một câu. " Quá xúc động
đi."
Gina trợn mắt nhìn bà. Làm sao người ta
tranh cãi với cha mẹ thế này được chứ? Tại
sao nàng vẫn còn ở lại trang trại nhỉ?
Ôi, nàng muốn hét lên quá. Chuyện này có thể nhục nhã đến thế nào chứ?
Nàng đáng thương và không ai thèm muốn đến mức cha phải cố mua cho nàng một người chồng?
Đầu nàng nặng trịch, còn trong ngực thít
chặt. Nàng ngờ ngợ nghe mẹ mình nhỏ giọng càu nhàu tiếp bài diễn văn. Nhưng
giây phút này Gina còn chẳng buồn nghĩ đến cha mẹ mình nữa.
Adam đã nghĩ gì? Ôi nàng không muốn biết. Tốt hơn là vứt cái thắc mắc nho nhỏ đó ra khỏi
đầu. Nàng biết đối mặt với anh thế nào đây? Làm thế nào mà giữ được cái hẹn ăn
tối ngày mai với anh?
Nghĩ vậy, mọi thứ trong người nàng dừng phắt
lại.
Anh đã từ chối cha nàng.
Anh không sãn lòng cưới nàng vì mảnh đất
anh khao khát. Vậy thì vì sao mà sau đó anh lại bước đến mời nàng ăn tối? Đây
là cái hẹn vì thương hại phải không? Gina đáng thương sẽ không bao giờ lấy được
chồng, vậy tại sao không ném cho nàng một bát súp và cái hẹn đi chơi?
Không.
Adam không phải kiểu người thích làm từ
thiện. Nàng không đồng ý với mẹ mình về cái bóng tối trong anh, nhưng anh cũng
không phải kiểu người bước ra khỏi lối đi của mình vì người khác.
Vậy tất cả chuyện này nghĩa là gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét