Gina vẫn đứng bất động
vui sướng nhìn theo. Dáng người tuyệt đẹp
của anh quá hợp với quần jean xanh tối màu.
Đôi chân dài bước đi những sải dài tỏ vẻ lười nhác, còn mặt trời chạm
lên mái tóc nâu sậm của anh và lấp lánh trong đó.
Thực ra trái tim nàng
đang đập náo loạn trong lồng ngực. Cảm
giác khó hiểu. Và không phải dấu hiệu tốt. " Ôi Gina," nàng thì thầm,
" mày đúng là đâm vào rắc rối rồi."
Ở gần Adam đến thế,
được anh tập trung mọi sự chú ý vào mình đã đủ khuấy động tất cả những ước mơ
và ảo tưởng xưa cũ. Nàng run rẩy như cái lần nàng uống liền ba cốc espresso
trong một tiếng đồng hồ. Có điều Adam King gây choáng váng hơn caffeine nhiều.
Hơi thở của nàng trở
nên vội vã khi Adam lái xe xuống con đường rời khỏi trang trại. Nàng cọ cọ vào
chỗ Adam chạm vào trên tay mình. Khi đám bụi phía sau xe của anh lặng xuống,
Gina trầm ngâm nhìn vào ngôi nhà đằng sau . Adam không muốn cho nàng biết chuyện
gì, nhưng nàng có cảm giác sâu sắc rằng cha có câu trả lời nàng cần.
" Con không tin nổi,"
Gina lẩm bẩm, đi qua đi lại quanh căn phòng rộng rãi. Nàng đã đi được ba mươi lần
chu vi căn phòng trong hai mươi phút qua. Kể từ khi cha nàng thú thật nội dung
cuộc gặp gỡ với Adam King. Cơn cáu giận
của nàng lại nổ ra mỗi lần nàng nghĩ đến nó. Có vẻ nàng không ngồi xuống nổi. Vẫn
không thể.
Mỗi lần đôi bốt dậm
xuống sàn là nàng lại bắn cho cha mình cái nhìn đáng ra phải đốt cháy tóc ông rồi.
Lúc nghĩ mình sẽ không gào lên mỗi lần mở miệng ra nữa, nàng hỏi, " Bố muốn bán
con ư?"
" Con làm quá rồi
đấy Gina." Sal ngồi trên ghế, nhưng tư thế thoải mái, dễ chịu của ông lại
được nhấn mạnh bằng vẻ tội lỗi và cảnh giác trong ánh mắt.
" Làm quá
à?" Nàng vung tay lên rồi để mặc chúng rơi xuống đùi mình lần nữa.
"Con là ai nào, công chúa trong toà tháp à? Bố là lãnh chúa phong kiến hay
sao ? Chúa ơi, chuyện này giống mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn con đọc." Nàng
đứng phắt lại, hẩy ngón tay về phía ông. " Chỉ khác một điều , bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi!"
" Phụ nữ luôn
xúc động." Sal lẩm bẩm. " Đấy là lý do đàn ông lãnh đạo thế giới."
" Đây là điều anh
nghĩ à?" Teresa Torino đến bên và đập vào tay chồng. " Đàn ông lãnh đạo
thế giới vì phụ nữ cho phép."
Bình thường Gina sẽ
cười vào điều đó, nhưng lúc này, nàng đang điên tiết đến mức chẳng thấy hoàn cảnh
này hài hước tí nào. Ôi trời ơi, nàng muốn tìm một cái lỗ nẻ to tướng mà nhảy
vào. Adam đã nghĩ gì khi cha nàng bắt anh đương đầu với cái " kế hoạch"
này chứ?
Chúa ơi. Mọi thứ trong nàng đếu co rúm trước
cảnh tượng đó. Con người ta có chết
vì xấu hổ được không?
" Em bảo Gina nên kết hôn và sinh con
đấy thôi," Sal nói với vợ.
"Đúng, nhưng không phải thế này. Không phải với
cậu ta."
" Adam thì làm sao?" Sal muốn biết.
Chẳng sao cả, theo như Gina để ý, nhưng
nàng sẽ không nói.
" Có … điều gì đó," Teresa khịt
mũi.
Gina rên lên.
" Em không hiểu Adam đủ rõ để nghĩ cậu
ta có vấn đề," Sal bảo với vợ mình.
" À," Teresa cãi lại. "
Nhưng anh thì biết cậu ta đủ rõ để đem tương lai của con gái mình ra trao đổi với cậu ta?"
Và cuộc cãi cọ bắt đầu tiếp diễn. Gina chỉ
để ý một nửa. Trong gia đình nàng, gào thét cũng là một phần của cuộc sống nhiều
như những cái ôm và nụ cười. Người Ý, mẹ nàng thích nói, sống hết mình.
Dĩ nhiên cha Gina thích nói vợ ông ồn ào hết
mình, nhưng về cơ bản thì cũng như nhau cả.
Nàng và các anh trai lớn lên cùng tiếng cười
đùa, la hét, ôm ấp, nhiều la hét hơn và biết rằng họ được yêu thương vô điều kiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét