Mấy chữ đó tự vọt ra
trước khi Adam kịp dừng lại và khi nói xong, anh nghĩ – tại sao không?
Đúng, anh đã làm chính
mình kinh ngạc và xét từ biểu hiện trên mặt nàng, anh cũng làm nàng ngạc nhiên.
Nhưng chết đi nếu anh có bao giờ mong chờ sự xô đẩy của điều gì đó thật nóng bỏng
và nghèo nàn thúc đẩy bên trong. Nàng đã
khiến anh mất cảnh giác, chắc chắn vậy.
Gina Torino rất khêu
gợi. Anh đã không chú ý khi lần trước gặp nàng. Nhưng giờ, chỉ ngắm nàng cũng
làm anh cảm thấy điều gì đó anh tưởng mình đã miễn dịch lâu lắm rồi. Và anh
cũng đủ đàn ông để có thể tận hưởng sức hút của dục vọng khắp người mình.
Khi nàng nhìn anh chăm chú bằng cặp mắt vàng, anh nghe
thấy đề nghị của cha nàng lặp đi lặp lại trong đầu. Như thể khát khao chạy quá
nhanh và mãnh liệt trong mạch máu, anh tự nhủ có thể anh sẽ nghĩ lại về chuyện
từ chối ngay lập tức ý kiến của cha nàng. Lấy Gina Torino làm vợ sẽ không quá
khó khăn.
Chỉ có chúa biết anh
khó có thể tin nổi việc mình đang cân nhắc điều này. Nhưng dù sao cũng không phải
mãi mãi. Họ không cần phải có con. Tất cả việc anh phải làm là cưới Gina và anh
sẽ có mảnh đất mình khao khát. Sau đó ly hôn với một khoản thu xếp dễ chịu và
ai cũng hạnh phúc.
Anh cũng phát điên giống
Sal rồi? Có thể. Mặt khác, Adam luôn nhìn thẳng vào vấn đề, quan sát từ mọi góc
độ và thực hiện những bước cần thiết để đạt được chiến thắng. Tại sao lần này
phải khác đi?
Làm thế không giống
như anh sắp sửa lừa Sal khi tham gia thoả thuận này. Chính ông già đó đưa ra
cái kế hoạch kỳ dị này. Còn Gina?
Ôi quỷ thật. Ánh mắt
anh quét nàng một lượt từ đầu đến chân trong tích tắc. Anh tiếp nhận được cặp mắt
vàng sáng của nàng, đôi môi đầy đặn như mỉm cười, bộ ngực màu mỡ căng ra trong
lớp vải denim kẻ sọc của chiếc áo sơ mi và cặp mông tròn trịa với đôi chân dài
đóng trong chiếc quần jean mòn. Nàng đủ khiến bất kỳ gã đàn ông nào nhỏ nước miếng.
Và thực tế nàng đang đến gần đủ để làm anh cân nhắc lời cầu hôn của Sal.
" Trông em rất
ngạc nhiên", anh nói khi sự im lặng qua đi.
" À đúng thế."
Nàng chùi hai tay lên đùi, rõ ràng là vì lo lắng nhiều hơn là để lau sạch tay,
" Em còn chẳng nói chuyện với anh suốt năm năm rồi."
Chính xác. Anh không
bao giờ là kiểu người giỏi xã giao như các em trai mình. Vài năm gần đây, anh tự
tách mình xa hơn khỏi những người hàng xóm. " Anh bận."
Nàng bật cười, giai
điệu vui vẻ như xuyên qua anh, khiến hơi thở chìm sâu trong ngực anh. Đây là
gì? Anh có thể đối phó với dục vọng. Nhưng anh không muốn bị nàng quyến rũ và
thu hút.
Anh muốn nàng. Sau rất
nhiều năm không cảm thấy gì, cái cảm
giác dục vọng cuốn hút này thoải mái đến chết tiệt. Điều anh phải làm là tự nhắc
nhở mình lý do cân nhắc đến điều này. Mảnh đất. Cưới Gina, thoả mãn bản thân,
và khi chuyện kết thúc, họ sẽ ly hôn và cái dục vọng này cũng biến mất, anh sẽ
có mảnh đất mình muốn.
" Anh bận."
Nàng gật đầu và mỉm cười. " Suốt năm năm."
Anh nhún vai. "
Em thì sao?"
" Em thì làm
sao?"
" Gần đây em làm
gì?"
Đôi mày nâu nhướng
lên, nàng nghiêng đầu một bên nhìn anh. " Tin tức suốt năm năm cần một ít
thời gian để kể hết đấy."
" Vậy thì kể vào
bữa tối đi."
" Một câu hỏi
trước đã."
" Dĩ nhiên rồi."
Phụ nữ luôn có những câu hỏi.
" Tại sao?"
"Tại sao
gì?"
" Tại sao mời em
ăn tối." Nàng cho tay vào túi quần jean, hơi ngả ra sau một chút, khiến bộ
ngực căng lên trong làn áo sơ mi. " Tại sao giờ lại đột ngột thế?"
Adam hơi cau
mày. Hoá ra nàng muốn anh làm rõ việc
này. " Nhìn xem, chẳng phải việc gì lớn. Anh gặp em, chúng ta nói chuyện,
anh ngỏ lời. Nếu em không muốn thì cứ nói thẳng ra."
Nàng nhìn anh chăm
chú suốt một lúc lâu, hay nhiều hơn, nhưng Adam biết nàng sẽ không từ chối anh.
Nàng bị thu hút. Nàng cảm thấy thú vị. Và hơn thế nữa, nàng cũng cảm thấy
choáng váng như anh. Anh có thể thấy điều đó trong mắt nàng.
" Em không nói
thế." Lát sau nàng lên tiếng, chứng minh rằng anh có khả năng đọc vị người
khác khá tốt. " Em chỉ tò mò thôi."
Anh nhún vai rất bình
thường. " Chúng ta đều phải ăn. Tại sao không ăn cùng nhau?"
" Được … anh muốn
đưa em đi đâu."
Anh đề nghị nơi đầu
tiên mình nghĩ dến. Không giống như anh đã lên kế hoạch tất cả. Anh đến nhà
Torino, tràn đầy mong đợi một thoả thuận. Giờ lại hoá thành anh sẽ thực hiện
cái thoả thuận đó – chỉ không phải với người anh dự tính.
Sâu thẳm bên trong
Gina đang hạnh phúc nhảy nhót. Nàng không thể tin nổi cuối cùng Adam cũng để mắt
đến mình. Suốt vài phút, đó là ý nghĩ duy nhất nàng biết. Nhưng sau rốt sự thật
cũng im lặng lên tiếng. Tại sao là bây giờ? Nàng phải tự hỏi. Nàng đã biết Adam
cả cuộc đời và cho đến năm phút trước, anh cũng chưa biết đến sự tồn tại của
nàng ngoài câu " Xin chào."
Từ sau cái chết của
gia đình anh năm năm trước, Adam trở nên khá xa cách. Anh ngăn cách mình với mọi
thứ ngoài trang trại và các anh em. Vậy thì tại sao đột nhiên anh trở thành
Ngài Quyến rũ đây? Một mẩu nghi ngờ cuộn lên trong lòng Gina, nhưng không làm
giảm được nhịp đập của trái tim nàng.
" Serenity thì
thế nào?"
A. Nơi gần như khó tiếp
cận nhất khắp vùng bờ biển. Anh gần như hất văng mọi sự trì hoãn rồi.
" Nghe hay đấy,"
nàng nói, dù thực sự nàng định nói là , nghe
tuyệt diệu quá, em không thể chờ được, sao anh mất thời gian thế?
" Tối mai nhé? Bảy
giờ?"
" Được. Bảy giờ."
Khi đồng ý, nàng nhìn thấy sự hài lòng
loé lên trong đôi mắt màu chocolate sẫm của anh, và sự nghi ngờ đầy rẫy trong
nàng nhảy ra lần nữa, bắt đầu vẫy vẫy tay thu hút sự chú ý. Tốt thôi, nó làm được
rồi. " Dù sao em cũng rất muốn biết cái gì thúc đẩy lời mời chẳng đi đến
đâu này."
Biểu cảm của anh cứng
lại một lúc, nhưng lát sau, anh lại tặng nàng một nụ cười nhẹ. " Nếu không
thích, Gina, em chỉ cần nói không thôi. "
" Em không có
nói vậy." Nàng bỏ tay ra khỏi túi và bắt chéo trước ngực.
" Anh rất vui được
nghe thế." Anh đưa tay cầm lấy bàn tay nàng, giữ lấy nó, ngón cái của anh
trượt trên làn da . Anh nhìn vào mắt nàng, mỉm cười nhẹ và nói " Vậy anh sẽ
đón em bảy giờ ngày mai nhé? Em có thể kể cho anh tất cả mọi thứ em đã làm suốt
năm năm qua."
Khi anh buông bàn tay
nàng ra, Gina có thể thề nàng thậm chí còn ngửi được da mình kêu xèo xèo vì nhiệt
độ anh tạo ra. Ôi trời, nàng đang đâm đầu vào vũng nước thực sự sâu ở đây rồi.
Adam rất quyến rũ.
Thân thiện. Hay mỉm cười. Tán tỉnh.
Có chuyện gì đó ở
đây. Chuyện gì đó anh không cho nàng biết. Dù thế, nàng vẫn không từ chối lời mời
của anh hay gì khác.
" Em sẽ chờ."
"Gặp lại em
sau." Với nụ cười cuối cùng, anh quay đi và bước những bước chắc chắn
ngang qua sân đến bên chiếc SUV anh đỗ gần ngôi nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét