Chương
6
Muốn tôi cho
mượn miếng xốp khí không?
<Phần 1>
" Chúng ta cần nói chuyện. Em sẽ gặp anh ở chỗ
đó."
Han
Sung ghét sự thật rằng " chỗ đó" mà cô gái ấy nói vẫn còn là "
chỗ đó". Dù "chỗ đó" vẫn là " chỗ đó", lẽ ra anh nên
xoá khỏi trí nhớ rồi mới phải. Nhưng "chỗ đó" vẫn là "chỗ
đó". Chính xác nhưng những gì anh nhớ.
Bất
chấp hàng trăm lý do để không đi, Han Sung vẫn đến "chỗ đó". Không phải
vì tò mò xem cô ấy sẽ nói gì, hay biểu tình trên mặt cô ấy sẽ ra sao khi nói.
Mà anh tò mò biểu tình trên mặt mình sẽ ra sao, hay mình sẽ có cảm xúc như thế
nào. Anh đến đó với tư duy lý trí và trầm mặc như vậy. Khi anh đến nơi, cô đã
ngồi đó, một ly Cosmopolitan chảy ra nước mắt đỏ đặt trên cái bàn trước mặt.
"
Anh đến rồi."
"
Anh muộn à?"
"
Dĩ nhiên không. Em đến sớm."
Yu
Ju hỏi Han Sung khi người phục vụ đến,
"
Anh cũng uống thế nhỉ?"
"
Tôi sẽ uống một ly Manhattan ."
Họ
đã luôn gọi loại đồ uống giống nhau, một ly Cosmopolitan, nhưng lần này anh gọi
loại khác. Anh biết thế chẳng ra làm sao, nhưng vẫn muốn làm. Nhưng có vẻ hành
động đó không phải chẳng ra sao như anh nghĩ. Miệng Yu Ju cứng lại.
"
Khuôn mặt anh trở nên …"
Khi
Han Sung nhìn cô, cô không nói được hết câu. Đã ba năm rồi họ mới nhìn nhau gần
thế này. Cô trông vẫn sành điệu và nữ tính. Khi anh gặp cô ở Đại học, anh nghĩ
nếu mẹ anh thôi không gây áp lực về chuyện gia thế của cô rất tốt, và nếu anh
chọn một mối quan hệ nghiêm túc với cô cũng không vấn đề gì, anh sẽ muốn tiếp tục
gặp gỡ cô. Ngay từ giây phút gặp gỡ, anh đã thấy cô đáng mến. Cô không tự cao tự
đại như mẹ anh, nên anh cảm thấy thoải mái bên cô. Anh nghĩ cô không giống kiểu
bà mẹ lao động cũng được. Những điều đó vẫn còn trong cô, nhưng nhìn thấy Yu Ju
không còn thoải mái hay dễ chịu nữa. Anh thậm chí còn không thể nổi giận.
Suốt
một khoảng dài, hai người họ uống cocktail trong im lặng.
"
Em nghe nói anh đang quản lý công ty. Chúc mừng anh."
Han
Sung nở nụ cười lạnh lùng giông giống cái khịt mũi. Đôi mắt nâu của Yu Ju nheo
lại. Cô hỏi bằng giọng tổn thương,
"
Sao anh cười?"
"
Được chúc mừng vì còn tồn tại đúng là thú vị." Đó là cách Han Sung sống.
Không làm việc anh cũng như chết.
"
Chúc mừng vì còn sống."
"
Nó không đáng chúc mừng sao? Không phải ai còn thở cũng nhất thiết phải sống."
Han
Sung lạnh lùng nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Yu Ju.
"
Em phải gặp anh để biết điều đó?"
"
Em muốn anh cho phép … không, em muốn nghe ý kiến của anh. Em đang tính làm việc
ở gallery nghệ thuật Dong Yi."
Có
phải cô ấy thay đổi một chút? Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đúng vậy, có khi đây mới
là Yu Ju thật sự.
"
Bà gọi cho em. Bà nói bà nghe người ta bảo em có thể sắp làm việc ở Saints
Department Store gallery, và mời em vào chỗ trống ở Dong Yi. Em nghe nói chỗ đó
không phải do bà giữ riêng cho em. Anh biết rõ hơn em là bà rất tốt bụng và tử
tế với em …"
"
Ý em là chủ tịch đã rất tốt bụng và tử tế với em phải không?"
"
Anh có nhất thiết phải diễn giải như thế không?"
"
Nếu đã không còn quan hệ cá nhân nào, không phải chúng ta nên đối xử với nhau
theo kiểu làm ăn sao?"
Thói
quen cắn môi của cô vẫn còn. Như thể tất cả sức lực cô dồn vào cố gắng nói năng
thật bình tĩnh đã mất hết, cảm xúc dâng tràn khuôn mặt mới lúc trước còn bình lặng.
Lúc đó, bỗng có tiếng đổ vỡ đâu đó trong đại sảnh. Một nhân viên vừa đánh rơi
cái khay cô ta đang bê.
"
Ôi! Tôi rất xin lỗi. Đây là lần đầu tôi … Tôi thực sự rất xin lỗi." Giọng nói còn to hơn tiếng
cốc vỡ đang xin lỗi hết lượt. Mọi con mắt của khách hàng hướng về cô nhân viên
cao kều mặc váy đỏ và áo trắng. Viên quản lý xuất hiện tiếp tục xin lỗi. Cơn
náo động nho nhỏ âm thầm biến mất khỏi sự tập trung của Han Sung, anh lại phải
đối mặt với Yu Ju lần nữa. Chẳng còn dấu vết nào của sự dễ chịu, chỉ còn căng
thẳng. Anh đã bao giờ thấy thế này khi gặp Yu Ju đâu? Có lẽ vì giờ họ không còn
là người lạ nữa.
" Làm bất cứ điều gì em thích."
" Dù anh không thích đi nữa?"
"
Anh? Có lý do gì mà anh không thích?"
"…….."
"
Ai thuê gallery với anh cũng chẳng khác gì, mà em làm ở đâu cũng chẳng khác gì
cả."
"
Mẹ … Ý em là mẹ anh có khi không thích."
"
Bà không quan tâm đến gallery nữa. Đây không phải việc bà gây khó dễ được. Và
đó là việc của anh. Với em cũng chẳng khác gì nếu mẹ anh …"
"
Anh thôi đi được không?" Yu Ju sắc giọng. Suốt ba năm họ hẹn hò và đính
hon, cô chưa từng thế này. Cô từng hờn dỗi , nhõng nhẽo, nhưng chưa bao giờ lườm
anh, hít thở rời rạc và rít lên tranh luận với anh. " Đừng nói chẳng khác
gì với anh như kiểu anh thích nói thế lắm ấy. Em biết chẳng khác gì cả, nhưng
không phải vì chẳng khác gì với anh mà anh có thể lờ em đi."
"
Anh đang lờ em đi đây."
"Obba."
Han
Sung lau kính. Tay anh siết chặt cái kính. Điều
gì đó trong não anh đã bị mất đi. Có thể là cảm giác thân thuộc, nhưng dù có là
gì, nó khiến anh tức giận. Anh muốn giết cô gái này, người đang nhìn quá thẳng
thắn vào mắt anh, nói năng quá rõ ràng, quá rành rẽ với anh.
"
Nói xong rồi thì sao em không đi trước đi?"
"
Anh có hẹn?"
"
Ừ."
"
Ở đây?"
"
Anh không nghĩ lại còn thời gian đi nơi khác."
"
Sao anh không bảo em sớm hơn? Em có thể hoãn lại… Xin lỗi đã lãng phí thời giờ
của anh."
Han
Sung nhìn đi nơi khác khi Yu Ju đứng lên. Anh có thể thấy lưng của cô nhân viên
đang rửa chén đĩa. Kiểu cầm đĩa của cô ta rất không vững.
"
Chỉ một lần … Anh nên hỏi em sống ra sao chỉ một lần thôi."
Han Sung hướng tầm mắt theo Yu Ju.
"
Dẫu có tức giận thế nào, dù có thất vọng và ghét bỏ em thế nào, vì tất cả quãng
thời gian chúng ta bên nhau, anh nên hỏi em ít nhất một lần."
"
Có thể. Nhưng anh không muốn."
"
Tại sao?"
"
Lãng phí thời gian."
"
Quên mất. Em quên mất gia đình anh cứng rắn thế nào. Cách các anh không bao giờ
phí thời gian vào những thứ đã mất."
" Anh mừng là em đã quên."
Mắt Yu Ju trào lệ khi nghe câu trả lời lạnh lùng của
anh. Cô vẫn đứng đó, cắn môi và chán nản nói,
" Dù biết thế, em vẫn chờ. Như con ngốc … Em
thầm nghĩ, anh ấy phải shock và đau đớn thế nào khi mình huỷ hôn. Em nghĩ anh sẽ
đến tìm em nếu chỉ vì anh còn giận. Nhưng anh thậm chí còn không gọi cho em một
lần nào. Dù em sắp ra nước ngoài, anh cũng không hỏi em đi đâu hay tại sao. Dù
em là người làm anh đau khổm anh cũng không hỏi đến em một lần. Em còn chẳng hy
vọng anh ngăn lại. Em chỉ muốn anh hỏi … Em muốn anh đến bên em và hỏi tại sao
chúng ta phải trở thành thế này. Em muốn anh hỏi em gặp hoàn cảnh gì, và em cảm
thấy như thế nào!"
Giọng nói kích động của cô vang khắp phòng. Mọi
người bắt đầu nhìn ngó và viên quản lý thì lúng túng. Yu Ju tràn nước mắt, Han
Sung nhìn cô, biểu tình và con người không đổi.
" Anh đã tới sân bay."
" Cái gì?"
" Không có ai đằng sau đẩy em. Em tự đi bằng
hai chân mình. Em chỉ … bước thẳng đến đó."
" Obba…"
" Dừng ở đây thôi. Anh chán rồi."
" Chán
cái gì? Chúng ta đã làm gì nào? Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu –"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét