Chương
2:
Adam vội vã gõ cửa, và giật mình khi một người
đàn ông lớn tuổi, lùn xủn ra mở và mỉm cười với mình.
“Adam,” Sal Torino mở lời, quay trở vào
phòng và vẫy tay mời anh vào. “ Luôn đúng giờ, như mọi khi.”
“Sal, cảm ơn đã chịu gặp cháu.” Adam bước
vào phòng và liếc quanh. Lâu rồi anh chưa quay lại đây, nhưng anh để ý thấy nơi
này không thay đổi là mấy.
Lối vào rộng rãi được chiếu sáng nhờ cửa sổ
trên mái ( nguyên văn: Skylight) hứng lấy ánh mặt trời, tạo thành một dải vàng vắt ngang mặt
sàn gỗ thông sáng bóng.
*Note:
Skylight
Đại sảnh
treo đầy ảnh gia đình với những đứa bé tươi cười và cặp cha mẹ đầy tự
hào, dẫn đến phía sau nhà. Khung cửa
hình vòm cao vọi hướng đến phòng khách mà Sal đã ra hiệu cho Adam vào theo cũng
không thay đổi. Những bức tường vẫn phủ một màu vàng nhạt ấm áp, nội thất ngoại
cỡ và êm ái, cùng một lò sưởi đá, giờ lạnh ngắt, bày bình hoa bằng đồng cắm đầy hoa tươi. Sal
ngồi xuống sofa, tự với cho mình tách cà phê trong cái khay trên mặt bàn gỗ
thông suets sẹo.
Khi Sal rót chỗ cà phê Adam không ưa chút
nào, anh thở thẩn quanh phòng và dừng bước trước ô cửa sổ cong cong hình vòm. Những
ô kính tắm mình trong ánh sáng ban ngày và trưng ra tầm nhìn bao la về phía bãi
cỏ được cắt tỉa chỉn chu chạy đến tận cây sồi cổ thụ. Dù vậy Adam cũng khó mà
nhận ra được. Tâm trí anh tập trung cả vào mục tiêu trước mắt: Làm thế nào thuyết
phục Sal bán cho anh mảnh đất anh cần.
“ Vậy, cái gì mang Adam King tới nhà tôi
trước tiên vào sáng nay thế?”
Adam quay lại nhìn người hàng xóm. Sal cao
khoảng 1m76, tóc đen điểm bạc, nước da dãi nắng dầm sương cháy nắng như da thuộc
và cặp mắt nâu sắc bén.
Anh bước tới nhận tách cà phê Sal mời và
nhấp một ngụm cho phải phép. Ngồi đối diện với người kia, Adam giữ cái tách nặng
trịch trong tay rồi mở lời, “Cháu muốn bàn với chú về hai mươi mẫu đất ở bãi cỏ
phía bắc, Sal.”
Người đàn ông già nở nụ cười thông hiểu,
ngả người dựa vào thành ghế. “À.”
Để đối phương biết ta muốn thứ gì đó nhiều
vô kể, sẽ không bao giờ là một thương vụ tốt. Nhưng Sal Torino không hề ngu ngốc.
Gia tộc King đã đề nghị mua lại mảnh đất nhiều lần trong suốt hai thập kỉ vừa
qua, và Sal đã luôn đá bay họ. Bởi vậy, hiển nhiên ông biết vụ lần này quan trọng
đến thế nào với Adam. Vờ vịt chẳng có ích gì.
“ Cháu cần mảnh đất đó, Sal, và cháu sẵn
lòng thoả thuận trả cho chú một khoản chết tiệt.”
Sal lắc đầu và hớp một ngụm, nuốt xuống rồi
thở dài. “Adam …”
“Nghe cháu đã.” Adam ngả theo ông, đặt tách cà phê xuống khay
rồi ngồi trở lại, đặt hai tay lên đùi. “ Chú không hề dùng đến mảnh đất để trồng
trọt hay chăn nuôi. Nó chỉ nằm yên ở đó.”
Sal mỉm cười và lắc đầu lần nữa. Được lắm.
Ông ấy cứng đầu. Adam đánh giá cao điều đó. Adam kiềm chế sự mất kiên nhẫn
trong mình, buộc bản thân nói với giọng thông hiểu.
“Nghĩ mà xem, Sal. Cháu sẵn sàng dành cho
chú một đề nghị đáng kể khác cho mảnh đất của chú.”
“Sao điều này lại quan trọng đến vậy với
cháu?”
Giờ
chúng ta chơi trò chơi cơ đấy. Adam ước gì chuyện này dễ dàng hơn theo cách nào đó. Sal biết
quá rõ về quyết tâm khôi phục đất đai dòng họ King của Adam, nhưng cũng rất rõ
ràng là ông sẽ gạt bay nó đi.
“ Nó là mảnh đất cuối cùng của nhà King”,
Adam kín đáo nói. “ Chú cũng biết rồi.”
Sal lại mỉm cười và Adam thấy ông già
trông như một yêu tinh nhỏ hiền hậu. Tệ là ông chẳng giống tên yêu tinh sẵn
lòng bán chác chút nào. “ Hãy kết thúc thoả thuận ở đây thôi. Chú không cần mảnh
đất. Cháu cần. Đơn giản thế thôi. Vậy chú sẽ nói gì nào?”
“Adam,” Sal mở lời, dừng lại một chút uống
thêm ngụm cà phê, “ Tôi không muốn bán đất. Cái gì của tôi là của tôi. Cháu hiểu
cả. Vì cháu cũng có cảm giác y hệt. “
“ Đúng, và mảnh đất đó là của cháu, Sal.
Hoặc sẽ thế. Nó từ đất của nhà King mà ra. Nó nên quay về làm mảnh đất của gia
đình lần nữa.”
“ Nhưng không phải vậy.”
Adam âm thầm sôi lên vì thất vọng.
“ Tôi không cần tiền của cháu.” Sal tiếp tục,
đặt tách cà phê xuống và đi lại loanh quanh trong phòng. “ Cháu biết điều đó,
và bất chấp, vẫn tới đây, hy vọng sẽ quay tôi như chong chóng bằng một cuộc
tranh cãi về thoả thuận lợi nhuận. “
“ Kiếm lời không phải tội lỗi, Sal,” Adam
phản đối.
“ Nhưng tiền bạc không phải thứ duy nhất
trong đầu óc của một người đàn ông.”
Sal dừng chân bền lò sưởi, chống một tay
lên mặt lò chạm trổ nhìn xuống Adam.
Adam không quen làm phía phải chống đỡ khi
thương thuyết. Ngồi trong cái quá êm ái nhìn lên Sal khiến anh cảm thấy bất lợi,
nên anh cũng đứng lên. Cho hai tay vào túi quần jean, anh quan sát ông già và tự
hỏi Sal đang tính toán điều gì.
“ Cháu nghe ra chữ “nhưng” ở đâu đó thì phải,”
Adam nói. “ Vậy sao chú không nói toạc ý tưởng trong đầu chú ra, rồi chúng ta
có thể cân nhắc tiếp vụ thoả thuận."
"Ah" Sal lên tiếng. " Nóng
vội quá đấy. Cháu nên học cách tận hưởng cuộc sống nhiều hơn, Adam. Sống cuộc đời
chỉ toàn công việc như thế chẳng hay ho gì."
" Cháu thế là được rồi."
Adam không thích nghe khuyên bảo. Anh cũng
chẳng muốn nghe đến "tận hưởng cuộc sống" tí nào. Tất cả những gì anh
muốn là phần cuối cùng của mảnh đất.
" Đã có lúc cháu không cảm thấy thế,"
Sal lơ đãng nói, đôi môi hơi hé ra để lộ tính cách của ông, dù đôi mắt sẫm màu
trở nên mềm mại và đầy cảm thông.
Adam cứng người thấy rõ. Phần tồi tệ nhất
khi sống ở một thị trấn nhỏ là mọi người sống quanh cả dặm đều biết rõ chuyện
riêng tư của mình. Anh biết Sal đang muốn tỏ ra tử tế, nên anh cực kì cố gắng
kiềm chế cái gì đó xấu xa trong mình lại.
Mọi người nghĩ họ biết anh. Nghĩ họ hiểu cảm giác và suy nghĩ của anh. Sai hết.
Anh không ưa gì sự thông cảm hơn việc đi
xin lời khuyên. Anh không cần bất cứ
ai thương hại. Cuộc đời của Adam đúng như những gì anh muốn.
Ngoại trừ việc làm chủ mảnh đất chó má đó.
" Coi nào, Sal," Adam điềm tĩnh,
chậm rãi nói, " Cháu không ở đây để nói về cuộc đời mình. Cháu đến đây để
thương lượng. Vậy nên nếu chú không phiền … "
Sal chặc lưỡi tỏ vẻ phản đối. " Cháu
đúng là người chuyên tâm đấy, Adam. Và trong khi tôi khâm phục điều đó, nó cũng
khiến cuộc đời một con người khó khăn hơn vốn dĩ."
" Để cháu lo đời mình, được chứ?"
Sự thiếu kiên nhẫn mởi chỉ nhen nhóm trước
đấy đã trào lên và sủi bọt trong bụng anh. " Chú muốn nói gì hả Sal? Chúng
ta có thể đạt được sự đồng thuận không?"
Sal đứng giạng chân, khoanh tay trước ngực
và ngoảnh đầu sang bên, nghiên cứu Adam như thể đang tìm kiếm thứ gì đó khác
thường. Sau một hay hai khoảng ngừng dài dằng dặc, ông nói, " Chúng ta có
thể đạt được một thoả thuận. Nhưng điều khoản mà tôi đang nghĩ đến hơi khác những
gì cháu mong đợi."
" Chú muốn nói gì?"
" Đơn giản thôi," Sal nhún vai.
" Cháu muốn mảnh đất. Đổi lại tôi muốn một thứ. Không phải tiền. "
" Vậy là gì?"
Ông già gật đầu, quay trở lại sofa và ngồi
xuống thật thoải mái. Xong xuôi, ông nhìn về phía Adam lên tiếng, " Cháu
biết Gina nhà tôi."
" Vâng …" Tia nghi ngờ loé lên trong đầu Adam.
" Tôi muốn con bé hạnh phúc."
Sal tiếp.
" Chắc chắn rồi." Và Gina thì
liên quan thế quái nào đến chuyện
này?
" Tôi muốn thấy nó kết hôn. Ổn định.
Có một gia đình."
Adam như đông cứng. Đột nhiên
anh hiểu ra tất cả. Anh nghe thấy tiếng tích tắc của cái đồng hồ trên lò sưởi.
Nghe thấy tiếng con ruồi đâm vào cửa sổ. ( ??? Nguyên văn đấy mình ko có chém
đâu!!). Anh hít vào một hơi thật dài, sâu, chậm rãi và bị mùi thơm nức mũi của
sốt spaghetti đang sôi trong bếp thu hút. Lớp da trên người Adam căng ra, còn mỗi
lỗ chân lông trên người đều dựng đứng.
Anh hít vào một hơi khác, lắc mạnh đầu và nhìn Sal chằm chằm, gần
như không tin nổ điều mình nghe được – nhận ra điều Sal muốn ám chỉ khiến anh cảm
giác như thể bị hàng tấn đá va phải. Thế nhưng ông già vẫn đang nhìn anh bằng
đôi mắt điềm đạm, chắc chắn, cho Adam thời gian tiêu hoá điều ông vừa nói.
Nhưng làm sao anh tin rằng ông ấy đang nghiêm túc cơ chứ?
Adam từng đối mặt với nhiều tay thương thuyết rắn mặt trước đây và
chiến thắng. Hôm nay cũng sẽ như vậy.
" Cháu không thấy việc hôn nhân của Gina liên quan gì đến cháu hay đến cuộc nói chuyện này."
" Vậy sao?" Sal mỉm cười. " Cháu độc thân, Adam.
Gina cũng độc thân …"
Ông ta sẽ không đời nào
được như ý đâu.
Gina?
Kết hôn?
Với mình?
Không bao giờ. Anh nhìn vào
mắt Sal và nhận ra ông già hoàn toàn thật lòng. Bất kể chuyện này có vẻ điên rồ
thế nào. Adam nghiến răng hàm mất một lúc lâu, rồi đầy hy vọng giữ được bình
tĩnh, hít thở. Vô ích.
" Để tôi nói rõ nhé," Sal lên tiếng, đặt cánh tay còn lại
lên lưng ghế sofa, như người hoàn toàn hài lòng với chính mình và quanh cảnh
xung quanh. " Tôi đưa ra lời đề nghị với cháu, Adam. Cưới Gina của tôi.
Làm nó hạnh phúc. Cho nó một hay hai đứa con. Tôi sẽ giao mảnh đất cho
cháu."
Con ư?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét