<Phần 2>
Ngủ nướng đến 5h
Bụng rỗng tuếch vì ngủ, nhưng chả vấn đề gì.
<Phần 3> Bắt đầu uống khoảng 7h
Đập phá với đám bạn. Rất dễ chịu khi gặp họ vì chẳng thân thiết mấy.
<Phần 4>10h sáng hôm sau:Rắc rối với phụ nữ.
Han Kyul, vẫn đang quay cuồng chóng mặt, bật dậy trên giường khiến đầu óc lao đao. Cứ như có đến 20 con sóc chạy rầm rập trong đầu ấy. Hắn ôm đầu nằm phịch xuống.
“Ugh..”
Ngay tiếng rên rỉ của chính mình cũng khiến hắn nhức óc. Có giọng nói ở đâu đó trôi đến tai hắn. Hẳn là lũ sóc đang nói chuyện.
“Chúa ơi, gì thế này?”
“Salad cá hồi ạ.” Con sóc cái hỏi và con sóc đực trả lời.
“Ồ cá hồi à, trông ngon quá.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Sóc có ăn cá không nhỉ? Thứ gì đó rất thơm, nhưng ko phải cá.’
“Obba, dậy đi anh. Em gọi phục vụ phòng rồi. Nhanh lên dậy ăn sáng thôi.”
Thứ gì đó lay vai hắn. Vất vả lắm hắn mới cậy nổi mắt ra và khó nhọc nhìn quanh quất vì ánh sáng hồng chói khắp nơi. Liếc mắt lên, hắn thấy một mái tóc nâu.
“Cô là đứa quái nào thế?”
“Thôi nào obba,. Anh có cần rửa mặt trước ko? Hay anh khát? Để em mang nước cho anh.”
Han Kyul, cẩn thận ko lặp lại sai lầm cũ, từ tốn ngồi dậy. Trong người hắn khô cháy, còn mắt thì nặng trịch. Đầu hắn vẫn xoay mòng mòng, nên hắn day mạnh thái dương. Giờ chỉ còn mười con sóc thôi. Hắn thận trọng quay cái cổ đau nhừ tử quan sát xung quanh. Một cái tủ đầu giường mạ vàng. Bộ bàn ghế giả cổ. Vậy đây là khách sạn rồi.
“Obba, nước của anh này.”
Hăn nhìn khuôn mặt tươi cười dễ thương của cô ta khi đưa hắn cốc nước. Úi, hăn ko quen cô ta. Dẫu vậy hắn vẫn nhận cốc uống cạn rồi vất vả động não. Ai đây nhỉ?
“Oh!”
“Giờ anh nhớ ra chưa?”
“Là cô sao! Cuối cùng cô…!”
“Chào buổi sáng.”
Bụng rỗng tuếch vì ngủ, nhưng chả vấn đề gì.
<Phần 3> Bắt đầu uống khoảng 7h
Đập phá với đám bạn. Rất dễ chịu khi gặp họ vì chẳng thân thiết mấy.
<Phần 4>10h sáng hôm sau:Rắc rối với phụ nữ.
Han Kyul, vẫn đang quay cuồng chóng mặt, bật dậy trên giường khiến đầu óc lao đao. Cứ như có đến 20 con sóc chạy rầm rập trong đầu ấy. Hắn ôm đầu nằm phịch xuống.
“Ugh..”
Ngay tiếng rên rỉ của chính mình cũng khiến hắn nhức óc. Có giọng nói ở đâu đó trôi đến tai hắn. Hẳn là lũ sóc đang nói chuyện.
“Chúa ơi, gì thế này?”
“Salad cá hồi ạ.” Con sóc cái hỏi và con sóc đực trả lời.
“Ồ cá hồi à, trông ngon quá.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Sóc có ăn cá không nhỉ? Thứ gì đó rất thơm, nhưng ko phải cá.’
“Obba, dậy đi anh. Em gọi phục vụ phòng rồi. Nhanh lên dậy ăn sáng thôi.”
Thứ gì đó lay vai hắn. Vất vả lắm hắn mới cậy nổi mắt ra và khó nhọc nhìn quanh quất vì ánh sáng hồng chói khắp nơi. Liếc mắt lên, hắn thấy một mái tóc nâu.
“Cô là đứa quái nào thế?”
“Thôi nào obba,. Anh có cần rửa mặt trước ko? Hay anh khát? Để em mang nước cho anh.”
Han Kyul, cẩn thận ko lặp lại sai lầm cũ, từ tốn ngồi dậy. Trong người hắn khô cháy, còn mắt thì nặng trịch. Đầu hắn vẫn xoay mòng mòng, nên hắn day mạnh thái dương. Giờ chỉ còn mười con sóc thôi. Hắn thận trọng quay cái cổ đau nhừ tử quan sát xung quanh. Một cái tủ đầu giường mạ vàng. Bộ bàn ghế giả cổ. Vậy đây là khách sạn rồi.
“Obba, nước của anh này.”
Hăn nhìn khuôn mặt tươi cười dễ thương của cô ta khi đưa hắn cốc nước. Úi, hăn ko quen cô ta. Dẫu vậy hắn vẫn nhận cốc uống cạn rồi vất vả động não. Ai đây nhỉ?
“Oh!”
“Giờ anh nhớ ra chưa?”
“Là cô sao! Cuối cùng cô…!”
“Chào buổi sáng.”
Cô ả này mắc bệnh gì thế ko biết? Hắn xô
cô gái định ôm hắn ra và bước xuống giường. Hơi lảo đảo vì chóng mặt nhưng hắn nhanh chóng đứng vững trở lại.
“Loại con gái gì mà tôi nói ko cả chục lần vẫn ko hiểu thế?”
Han Kyul quay người nhanh chóng mặc quần vào.
“Não cô thủng hay màng nhĩ thủng hả?”
“Anh có phản kháng thế nào cũng không thay đổi được số phận của chúng mình đâu.”
“Cái gì cơ? Số gì?”
“Em đã biết ngay giây phút gặp anh: Chính là người này!Người này là số phận của mình.”
“Hừ!”
“Em sẽ thành thật với anh. Em trúng tiếng sét ái tình với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chắc em bắt đầu thích anh rồi.”
Ngay khi nghe thấy mấy lời ấy, hắn tỉnh hẳn. Máu trong tim hắn như ngừng lưu thông. Đến cả ấn tượng dễ thương ban đầu của cô ta cũng đã bị phá hỏng. Thực sự hăn thấy căm ghét cô ả như một thứ kẻ thù.
Thành thật với tôi á? Thành thật cái quái gì? ĐIều duy nhất hắn có thể nói thật là nốc rượu vào cái dạ dày rỗng tuếch làm cả người hắn đau nhức. Cảm xúc không thuộc về phản ứng hóa học. Ta không đời nào biết được liệu chúng có thay đổi vì những điều hết sức nhỏ nhặt ko, hay chúng chẳng thay đổi vì bất cứ điều gì. Bạn thậm chí còn không biết thứ gì sẽ khiến tình cảm thay đối nữa kia.
“Thì sao nào? Sao hả?”
“Chúng ta ăn trước đã nhé? Anh không đói à? Em đói rồi.”
Han Kyul lạnh lùng hất cô nàng vòng tay quanh người hắn ra.
“Ow!”
“Tôi chắc chẳn đã bảo cô cả tá lần đừng có động vào tôi rồi cơ mà.”
Cô ta nhìn hăn, nắn nắn cánh tay.
“Cô muốn gì ở tôi? Sao cô dám phớt lờ khi tôi nói không thích cô rồi quấy rầy tôi cả đêm hả? Lí do là gì? Lời tôi nói không nghĩa lí gì với cô sao?”
“Có thật anh không thích em chạm vào anh ko?”
“Trông tôi giống con gái lắm à? Nói không trong khi rất thích sao?”
“Tại sao? Tại sao anh lại ko thích? Em chưa từng thấy người đàn ông nào không thích phụ nữ cả.”
“Tôi sống không phải để cho cô thấy. Giờ nhanh lên, biến khỏi tầm mắt tôi trước khi chuyện này tồi tệ hơn.”
“Loại con gái gì mà tôi nói ko cả chục lần vẫn ko hiểu thế?”
Han Kyul quay người nhanh chóng mặc quần vào.
“Não cô thủng hay màng nhĩ thủng hả?”
“Anh có phản kháng thế nào cũng không thay đổi được số phận của chúng mình đâu.”
“Cái gì cơ? Số gì?”
“Em đã biết ngay giây phút gặp anh: Chính là người này!Người này là số phận của mình.”
“Hừ!”
“Em sẽ thành thật với anh. Em trúng tiếng sét ái tình với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chắc em bắt đầu thích anh rồi.”
Ngay khi nghe thấy mấy lời ấy, hắn tỉnh hẳn. Máu trong tim hắn như ngừng lưu thông. Đến cả ấn tượng dễ thương ban đầu của cô ta cũng đã bị phá hỏng. Thực sự hăn thấy căm ghét cô ả như một thứ kẻ thù.
Thành thật với tôi á? Thành thật cái quái gì? ĐIều duy nhất hắn có thể nói thật là nốc rượu vào cái dạ dày rỗng tuếch làm cả người hắn đau nhức. Cảm xúc không thuộc về phản ứng hóa học. Ta không đời nào biết được liệu chúng có thay đổi vì những điều hết sức nhỏ nhặt ko, hay chúng chẳng thay đổi vì bất cứ điều gì. Bạn thậm chí còn không biết thứ gì sẽ khiến tình cảm thay đối nữa kia.
“Thì sao nào? Sao hả?”
“Chúng ta ăn trước đã nhé? Anh không đói à? Em đói rồi.”
Han Kyul lạnh lùng hất cô nàng vòng tay quanh người hắn ra.
“Ow!”
“Tôi chắc chẳn đã bảo cô cả tá lần đừng có động vào tôi rồi cơ mà.”
Cô ta nhìn hăn, nắn nắn cánh tay.
“Cô muốn gì ở tôi? Sao cô dám phớt lờ khi tôi nói không thích cô rồi quấy rầy tôi cả đêm hả? Lí do là gì? Lời tôi nói không nghĩa lí gì với cô sao?”
“Có thật anh không thích em chạm vào anh ko?”
“Trông tôi giống con gái lắm à? Nói không trong khi rất thích sao?”
“Tại sao? Tại sao anh lại ko thích? Em chưa từng thấy người đàn ông nào không thích phụ nữ cả.”
“Tôi sống không phải để cho cô thấy. Giờ nhanh lên, biến khỏi tầm mắt tôi trước khi chuyện này tồi tệ hơn.”
Han Kyul đi nửa đường tới
phòng tắm vẫn thấy cô nàng không nhúc nhích, bèn nói:
“Cô thích tôi bẻ cô ra làm đôi không? Cô muốn thế chứ gì? Chỉ vì tôi là bạn anh cco nên muốn biến tôi thành cái mỏ để cô đào đấy hả? Hay là cô thích tiền ? Tôi không mang tiền mặt nhưng cô lấy thẻ tín dụng của tôi cũng được. Muốn lấy không?” Hắn rút vì từ túi quần ra.
“ Obba, lời lẽ của anh khủng khiếp quá đấy.”
“Cô cần tôi gọi Do Hyun giúp à? Nếu cô không phải em cậu ta tôi đã túm tóc quẳng ra ngoài từ lâu rồi. Tôi muốn thử xem cô có còn luyên thuyên về số phận được nữa không. Nhưng tôi nể mặt Do Hyun bỏ qua. Biến nhanh lên trước khi tôi gọi cho anh trai cô.”
“Cứ gọi anh ấy đi.”
Cô ta vẫn đứng trơ ra đấy làm hắn kinh ngạc. Trời đất, con nhóc này rắn mặt thật. Nó móc chỗ quái nào ra lắm tự tin thế nhỉ? Sao cô không biết điều mà xéo đi khi tôi còn tử tế hả?
“ Anh định nói gì khi gọi cho anh ấy? Anh sẽ giải thích thế nào về việc em ở đây?”
Ngay cả lúc ánh mắt Han Kyul trở nên băng giá, cô gái đó vẫn khoa tay múa chân về những thứ đẹp đẽ thú vị.
“Thay vào đó sao anh không gọi luôn cho mẹ em đi? Bà chắc sẽ không quá giận dữ vì em đã ngủ với anh đâu. Mẹ vợ nào cũng thế mà.”
“Hôm qua cô có phê thuốc không?”
“Gì cơ? Anh nói sao?”
“Tôi nghĩ cô vẫn còn bị ảo giác.”
“Anh là người ngỏ lời mà. Anh say quá nên chẳng nhớ gì rồi.”
“Dẹp cái bẫy của cô đi.”
Han Kyul có say. Riêng việc cãi vã vặt với con nhóc này sáng nay cũng đủ khiến hắn say thật quá ấy chứ.
“Cô có nhảy limbo khỏa thân trước mặt tôi cũng không thèm đếm xỉa đâu.”
“Em rất tiếc nhưng hôm qua thì khác đấy.”
“Cô có phải chuyên gia lừa đảo không thế? Lải nhải về số phận với tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Mấy cái đó dễ nói dối lắm hả?”
Như thể còn chút lương tâm, cô gái lùi lại một bước. Cô ta cắn môi còn đôi mắt thì ướt nước. Hắn biết thừa cô ả âm mưu gì. Thở dài, hắn nói lạnh lùng hơn ban nãy:
“Tôi sẽ chỉ nói lại một lần nữa thôi nên cố mà nghe cho kĩ. Nếu chẳng may tôi chết và người ta lôi tôi đến phòng khám nghiệm, bác sĩ mổ phanh tôi ra và thấy tôi là phụ nữ, tôi sẽ ngồi bật dậy luôn. Tôi là thế đấy. Cô hiểu không? Lần duy nhất tôi động vào phụ nữ là lúc tôi tỉnh táo, tỉnh đến mức xâu được sợi mì qua lỗ kim ấy. Giả như tôi động vào cô suốt đêm qua, tôi sẽ tự vẫn tại chỗ ngay lập tức. Hiểu ý tôi rồi thì ra ngoài nhanh lên. Còn ló ra trước mặt tôi là tôi gọi cho bố cô, giám đốc Park, ở văn phòng ông ấy ngay tại bệnh viện đấy. Hiểu chưa?”
Một giọt nước mắt rơi ra từ cặp mắt đỏ hoe của cô ta. Han Kyul lời đi và vào phòng tắm. Hắn chẳng cảm thấy gì mấy khi nhìn nước mắt phụ nữ. May ra hắn chỉ tò mò liệu nước mắt có phải một phần trong kế hoạch hay bởi vì cô ta sợ thật.
“Ugh…đầu mình…”
“Cô thích tôi bẻ cô ra làm đôi không? Cô muốn thế chứ gì? Chỉ vì tôi là bạn anh cco nên muốn biến tôi thành cái mỏ để cô đào đấy hả? Hay là cô thích tiền ? Tôi không mang tiền mặt nhưng cô lấy thẻ tín dụng của tôi cũng được. Muốn lấy không?” Hắn rút vì từ túi quần ra.
“ Obba, lời lẽ của anh khủng khiếp quá đấy.”
“Cô cần tôi gọi Do Hyun giúp à? Nếu cô không phải em cậu ta tôi đã túm tóc quẳng ra ngoài từ lâu rồi. Tôi muốn thử xem cô có còn luyên thuyên về số phận được nữa không. Nhưng tôi nể mặt Do Hyun bỏ qua. Biến nhanh lên trước khi tôi gọi cho anh trai cô.”
“Cứ gọi anh ấy đi.”
Cô ta vẫn đứng trơ ra đấy làm hắn kinh ngạc. Trời đất, con nhóc này rắn mặt thật. Nó móc chỗ quái nào ra lắm tự tin thế nhỉ? Sao cô không biết điều mà xéo đi khi tôi còn tử tế hả?
“ Anh định nói gì khi gọi cho anh ấy? Anh sẽ giải thích thế nào về việc em ở đây?”
Ngay cả lúc ánh mắt Han Kyul trở nên băng giá, cô gái đó vẫn khoa tay múa chân về những thứ đẹp đẽ thú vị.
“Thay vào đó sao anh không gọi luôn cho mẹ em đi? Bà chắc sẽ không quá giận dữ vì em đã ngủ với anh đâu. Mẹ vợ nào cũng thế mà.”
“Hôm qua cô có phê thuốc không?”
“Gì cơ? Anh nói sao?”
“Tôi nghĩ cô vẫn còn bị ảo giác.”
“Anh là người ngỏ lời mà. Anh say quá nên chẳng nhớ gì rồi.”
“Dẹp cái bẫy của cô đi.”
Han Kyul có say. Riêng việc cãi vã vặt với con nhóc này sáng nay cũng đủ khiến hắn say thật quá ấy chứ.
“Cô có nhảy limbo khỏa thân trước mặt tôi cũng không thèm đếm xỉa đâu.”
“Em rất tiếc nhưng hôm qua thì khác đấy.”
“Cô có phải chuyên gia lừa đảo không thế? Lải nhải về số phận với tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Mấy cái đó dễ nói dối lắm hả?”
Như thể còn chút lương tâm, cô gái lùi lại một bước. Cô ta cắn môi còn đôi mắt thì ướt nước. Hắn biết thừa cô ả âm mưu gì. Thở dài, hắn nói lạnh lùng hơn ban nãy:
“Tôi sẽ chỉ nói lại một lần nữa thôi nên cố mà nghe cho kĩ. Nếu chẳng may tôi chết và người ta lôi tôi đến phòng khám nghiệm, bác sĩ mổ phanh tôi ra và thấy tôi là phụ nữ, tôi sẽ ngồi bật dậy luôn. Tôi là thế đấy. Cô hiểu không? Lần duy nhất tôi động vào phụ nữ là lúc tôi tỉnh táo, tỉnh đến mức xâu được sợi mì qua lỗ kim ấy. Giả như tôi động vào cô suốt đêm qua, tôi sẽ tự vẫn tại chỗ ngay lập tức. Hiểu ý tôi rồi thì ra ngoài nhanh lên. Còn ló ra trước mặt tôi là tôi gọi cho bố cô, giám đốc Park, ở văn phòng ông ấy ngay tại bệnh viện đấy. Hiểu chưa?”
Một giọt nước mắt rơi ra từ cặp mắt đỏ hoe của cô ta. Han Kyul lời đi và vào phòng tắm. Hắn chẳng cảm thấy gì mấy khi nhìn nước mắt phụ nữ. May ra hắn chỉ tò mò liệu nước mắt có phải một phần trong kế hoạch hay bởi vì cô ta sợ thật.
“Ugh…đầu mình…”
Chết tiệt!
Hắn chẳng nhớ
gì cả. Nhỡ hắn thực sự đã động
vào cô ta thì sao? Do Hyun làm sao thế? Thằng
khốn đó
còn không lo được cả em gái nó. Khốn
kiếp. Càng cố nhớ thì đầu
hắn càng đau,
nhưng hắn vẫn làm. Hắn
nhớ đã rời bữa
tiệc sớm và vào thang máy. Ban đầu
chỉ là một bữa tiệc
với vài đứa bạn.
Nhưng suốt đêm đó
bữa tiệc
cứ to dần lên, và nhiều
khuôn mặt lạ xuất hiện,
trong đó có em gái
Do Hyun và bạn bè cô ta. Rồi
bữa tiệc sôi động
hẳn. Mọi thứ đều
hỗn loạn.
Và họ nói mấy câu kiểu:”Này
này, nói thật đấy, đừng
dây vào hắn. Chỉ tổ
chuốc vạ vào thân thôi”. Tất cả
trở nên khó chịu và ồn
ào. Hắn chỉ
nghĩ đến chuyện
ngủ khi ai đó bước
tới và ôm lấy hắn.
“Trời ạ, nếu cô ta không phải đỉa thì không biết là con gì nữa. Sao cô ta theo được vào đây cơ chứ? Không đời nào mình cho cô ta vào mà không làm ầm lên.”
Tắm xong, hắn xịt nước hoa rồi mặc áo choàng tắm. Khi hắn vào phòng sấy tóc, căn phòng trống không. Hán nghĩ chắc cô ả đi rồi và bắt đầu nhẹ nhõm thì nghe tiếng ngoài phòng khách.
“Choi Han Kyul đâu?”
“Bà là ai?”
Quái thật! Cái giọng ngọt ngào khóc lóc vừa đi thì cái kiểu hỗn xược này ở đâu ra thế? Khốn kiếp!
“Ya! Tôi không tin được là cô vẫn không chịu hiểu…” Han Kyul khựng lại giữa cửa. Mẹ hắn đứng giữa phòng khác. Hắn thở dài não ruột.
“Cô đi được rồi đấy.”
“Gì cơ?”
“Ôi, chắc cô bị nặng tai rồi thì phải. Nghe này tiểu thư, tôi là mẹ nó nên tôi phải là ưu tiên số một. Hiểu chưa?”
“Ôi cháu chào cô ạ. Cô có khỏe không ạ?”
“Chào hỏi không ích gì đâu.”
“Thế thì…cháu …cháu sẽ đi ngay ạ.”
Cô gái lùi lại, mặt đầy thách thức. Hắn nhếch mép.
Chuyện này càng lúc càng hay. Đúng là cái vận may bỏ đi của hắn. Phụ nữ. Hắn toàn gặp rắc rối với phụ nữ. Hắn nhấc cốc cà phê lên rồi nhìn miếng bánh vòng khi vặn người.
“Obba, em sẽ gặp anh sau.”
“Đợi chút đã cô bé.”
“Gì ạ?”
“Con yêu,con không kiểm tra xem thìa nĩa còn đủ không à? Phải chắc chắn không mất gì. Kiểm tra hết đi. Con không muốn làm nạn nhân của một vụ hiểu lầm sau này đâu nhỉ?”
“Gì cơ? Cô đang nói với cháu ạ?”
“Không. Tôi đang nói vớ con trai tôi. Thánh thần ơi, cô điếc thật đấy à? Ôi trời, sao cô dám lườm người lớn như thế. Y hệ mấy con mụ trơ trẽn.”
Han Kyul đi tới cái ghế sofa, lờ cả cô gái mặt đỏ gay vẫn đứng trước cửa phong lẫn bà mẹ đang ngồi ngạo nghễ.
“Cái quái gì thế này! Không thể tin nổi.”
“Cách cư xử của cô tệ thật. Vì cô ăn nói như thế nên phải nhìn qua ví của cô một cái thôi. Mở ra rồi dốc ngược nó xuống.”
“Tại sao bà làm thế? Bà ám chỉ tôi ăn cắp phải không?”
“Cô ăn nói lạ thật. Tôi có nói cô ăn cắp không? Cô đang bị tội lỗi cắn rứt hay sao?”
“Chúa ơi. Không thể tin nổi chuyện chó chết này.”
“Cô không nên ăn nói thế trước mặt người lớn. Học kiểu đó ở đâu thế.(Thở dài). Mình cũng chẳng nên bận tâm làm gì. Con trai à, đừng qua lại với thứ con gái thấp kém hạ đẳng như thế nữa nhé?”
Sau khi cánh cửa sập lại cái rầm, tiếng cười quái quỷ của mẹ hắn vang lên khắp nơi.
“Trời đất ơi, nó là loại ngu ngốc gì thế không biết? Ôi giời, vui thật.”
“Trời ạ, nếu cô ta không phải đỉa thì không biết là con gì nữa. Sao cô ta theo được vào đây cơ chứ? Không đời nào mình cho cô ta vào mà không làm ầm lên.”
Tắm xong, hắn xịt nước hoa rồi mặc áo choàng tắm. Khi hắn vào phòng sấy tóc, căn phòng trống không. Hán nghĩ chắc cô ả đi rồi và bắt đầu nhẹ nhõm thì nghe tiếng ngoài phòng khách.
“Choi Han Kyul đâu?”
“Bà là ai?”
Quái thật! Cái giọng ngọt ngào khóc lóc vừa đi thì cái kiểu hỗn xược này ở đâu ra thế? Khốn kiếp!
“Ya! Tôi không tin được là cô vẫn không chịu hiểu…” Han Kyul khựng lại giữa cửa. Mẹ hắn đứng giữa phòng khác. Hắn thở dài não ruột.
“Cô đi được rồi đấy.”
“Gì cơ?”
“Ôi, chắc cô bị nặng tai rồi thì phải. Nghe này tiểu thư, tôi là mẹ nó nên tôi phải là ưu tiên số một. Hiểu chưa?”
“Ôi cháu chào cô ạ. Cô có khỏe không ạ?”
“Chào hỏi không ích gì đâu.”
“Thế thì…cháu …cháu sẽ đi ngay ạ.”
Cô gái lùi lại, mặt đầy thách thức. Hắn nhếch mép.
Chuyện này càng lúc càng hay. Đúng là cái vận may bỏ đi của hắn. Phụ nữ. Hắn toàn gặp rắc rối với phụ nữ. Hắn nhấc cốc cà phê lên rồi nhìn miếng bánh vòng khi vặn người.
“Obba, em sẽ gặp anh sau.”
“Đợi chút đã cô bé.”
“Gì ạ?”
“Con yêu,con không kiểm tra xem thìa nĩa còn đủ không à? Phải chắc chắn không mất gì. Kiểm tra hết đi. Con không muốn làm nạn nhân của một vụ hiểu lầm sau này đâu nhỉ?”
“Gì cơ? Cô đang nói với cháu ạ?”
“Không. Tôi đang nói vớ con trai tôi. Thánh thần ơi, cô điếc thật đấy à? Ôi trời, sao cô dám lườm người lớn như thế. Y hệ mấy con mụ trơ trẽn.”
Han Kyul đi tới cái ghế sofa, lờ cả cô gái mặt đỏ gay vẫn đứng trước cửa phong lẫn bà mẹ đang ngồi ngạo nghễ.
“Cái quái gì thế này! Không thể tin nổi.”
“Cách cư xử của cô tệ thật. Vì cô ăn nói như thế nên phải nhìn qua ví của cô một cái thôi. Mở ra rồi dốc ngược nó xuống.”
“Tại sao bà làm thế? Bà ám chỉ tôi ăn cắp phải không?”
“Cô ăn nói lạ thật. Tôi có nói cô ăn cắp không? Cô đang bị tội lỗi cắn rứt hay sao?”
“Chúa ơi. Không thể tin nổi chuyện chó chết này.”
“Cô không nên ăn nói thế trước mặt người lớn. Học kiểu đó ở đâu thế.(Thở dài). Mình cũng chẳng nên bận tâm làm gì. Con trai à, đừng qua lại với thứ con gái thấp kém hạ đẳng như thế nữa nhé?”
Sau khi cánh cửa sập lại cái rầm, tiếng cười quái quỷ của mẹ hắn vang lên khắp nơi.
“Trời đất ơi, nó là loại ngu ngốc gì thế không biết? Ôi giời, vui thật.”
Han Kyul cau mày, và đến
lúc không chịu nổi tiếng
cười the thé đó nữa, hắn
hỏi giật giọng:
“Làm cách nào mẹ biết con ở đây?”
“Sao lại không? Mẹ biết mọi quán bar, salon, khách sạn, phòng tắm hơi con thích đến.”
“Mẹ có cần phải biến con thành thằng bám váy mẹ như thế không? Mẹ cứ để yên, con sẽ tự về nhà. Sao mẹ cứ phải tới đây bằng mọi giá để ép con?”
“Con biết mẹ con ta nói với nhau được mấy câu từ khi con đi du học 3 năm về không? Đây là lần đầu tiên từ bữa tối chúng ta ăn cùng như 1 gia đình đấy. Cà phê đấy à? Thơm đấy. Cho mẹ 1 tách.”
Han Kyul đặt bánh mì và cà phê trước mặt mẹ. Bàn tay cầm tách của bà có một ngón đeo chiếc nhẫn với mặt ngọc to bằng nắm đấm. Trang sức cũng lấp lánh trên tai và cổ bà. Han Kyul chưa từng găp người phụ nữ nào hoang phí quá đáng như thế. Khi không trang điểm, bà cũng giống như bất kì người phụ nữ nghèo khổ nào đó.
Biết rõ ngoại hình và đặc điểm của bản thân, bà cố trang điểm càng nhiều càng tốt. Bà ăn mặc như vẹt Nam Mỹ, dán mi giả và đeo thật nhiều trang sức. Rõ ràng bà tin rằng mình đang tỏa sáng.
“Ai thế con?”
“Chẳng ai cả.”
“Mẹ tin con vì đời sống tình ái của con khá trong sạch. Thậm chí nếu gặp vấn đề con cũng không giấu phải không?”
“Mẹ nói thẳng lí do mẹ đến đây đi.”
“Về nhà ngủ đi con. Mẹ, bà và chị dâu con đều sợ phải ngủ một mình. Bố mẹ có hai đứa con trai, nhưng công ti đã lấy mất một rồi. Nếu biết trước mẹ đã sinh thêm ít nhất là 2 đứa nữa rồi.”
“Sao mẹ không tính cả bố vào đấy?”
“À phải rồi, ông ấy là người đàn ông của gia đình mà.Lâu lắm mẹ chưa thấy mặt bố con.”
“Con thấy đó là lúc phù hợp nhất để mẹ đi shopping. Có vẻ mẹ hơi xuống sắc đấy. Tại sao mẹ không làm một chuyến tớiHong Kong hay đâu
đó nhỉ?”
“Tsk tsk, đồ bất lịch sự.”
Han Kyul đặt chiếc tách rỗng xuống và đứng lên. Hắn thắt lại dây áo choàng, cáu kỉnh nói:
“Hôm nay con sẽ về nhà nên mẹ đi được rồi. Một CEO bù nhìn cũng nên giữ lấy chỗ ở công ti chứ.”
“Mẹ chỉ ở đó tới khi con ngồi vào thôi, con biết thừa mà? Mẹ biết gì mà đòi dính lấy vị trí ấy nào? Lúc nào con sẽ vào công ti?”
“Con đã nói không rồi.”
Han Kyul quay lại
phòng. Đây chính là lí do hắn tránh gặp
người nhà sau khi quay về
Hàn Quốc. Ngay khi nhìn thấy hắn,
tất cả sẽ hỏi
khi nào hắn vào công ti. Đó cũng
là lí do khiến hắn bị bắt về.
Hai năm trước, bác cả hắn
qua đời và cha hắn tiếp quản công ti. Bỗng nhiên Han Kyul trở
thành nhân vật quan trọng đối với cả
công ti. Cha hắn bằng cách này hay cách khác cứ cố bắt hắn
phải ổn định vị trí nhưng
không xong. Han Kyul không nghe lời ông. Hắn sợ
hãi và ghê tởm
cái ý nghĩ nhảy vào chiến
trường đó với một
trận chiến kéo dài và cô độc.“Làm cách nào mẹ biết con ở đây?”
“Sao lại không? Mẹ biết mọi quán bar, salon, khách sạn, phòng tắm hơi con thích đến.”
“Mẹ có cần phải biến con thành thằng bám váy mẹ như thế không? Mẹ cứ để yên, con sẽ tự về nhà. Sao mẹ cứ phải tới đây bằng mọi giá để ép con?”
“Con biết mẹ con ta nói với nhau được mấy câu từ khi con đi du học 3 năm về không? Đây là lần đầu tiên từ bữa tối chúng ta ăn cùng như 1 gia đình đấy. Cà phê đấy à? Thơm đấy. Cho mẹ 1 tách.”
Han Kyul đặt bánh mì và cà phê trước mặt mẹ. Bàn tay cầm tách của bà có một ngón đeo chiếc nhẫn với mặt ngọc to bằng nắm đấm. Trang sức cũng lấp lánh trên tai và cổ bà. Han Kyul chưa từng găp người phụ nữ nào hoang phí quá đáng như thế. Khi không trang điểm, bà cũng giống như bất kì người phụ nữ nghèo khổ nào đó.
Biết rõ ngoại hình và đặc điểm của bản thân, bà cố trang điểm càng nhiều càng tốt. Bà ăn mặc như vẹt Nam Mỹ, dán mi giả và đeo thật nhiều trang sức. Rõ ràng bà tin rằng mình đang tỏa sáng.
“Ai thế con?”
“Chẳng ai cả.”
“Mẹ tin con vì đời sống tình ái của con khá trong sạch. Thậm chí nếu gặp vấn đề con cũng không giấu phải không?”
“Mẹ nói thẳng lí do mẹ đến đây đi.”
“Về nhà ngủ đi con. Mẹ, bà và chị dâu con đều sợ phải ngủ một mình. Bố mẹ có hai đứa con trai, nhưng công ti đã lấy mất một rồi. Nếu biết trước mẹ đã sinh thêm ít nhất là 2 đứa nữa rồi.”
“Sao mẹ không tính cả bố vào đấy?”
“À phải rồi, ông ấy là người đàn ông của gia đình mà.Lâu lắm mẹ chưa thấy mặt bố con.”
“Con thấy đó là lúc phù hợp nhất để mẹ đi shopping. Có vẻ mẹ hơi xuống sắc đấy. Tại sao mẹ không làm một chuyến tới
“Tsk tsk, đồ bất lịch sự.”
Han Kyul đặt chiếc tách rỗng xuống và đứng lên. Hắn thắt lại dây áo choàng, cáu kỉnh nói:
“Hôm nay con sẽ về nhà nên mẹ đi được rồi. Một CEO bù nhìn cũng nên giữ lấy chỗ ở công ti chứ.”
“Mẹ chỉ ở đó tới khi con ngồi vào thôi, con biết thừa mà? Mẹ biết gì mà đòi dính lấy vị trí ấy nào? Lúc nào con sẽ vào công ti?”
“Con đã nói không rồi.”
Hắn mặc quần âu và đang thay áo thì mẹ hắn bước vào phòng thay đồ.
“Tại sao hả con?”
“Chỉ vì con không muốn thôi.”
“Con không có tham vọng gì sao?”
“Không ạ.”
“thế thì hãy coi đó là trách nhiệm làm con đi. Ông ấy là bố của con. Kể cả nếu tất thảy mọi người đều chống lại ông ấy , thì ít nhất con cũng nên hiểu và giúp đỡ bố mình chứ.”
“Điều gì khiến mẹ nghĩ con có khả năng làm được những việc như thế?”
“Con muốn nói gì?”
Han Kyul đóng cái khóa trên thắt lưng lại và cầm chiếc áo khoác da lên.Hắn đi về phía mẹ mình.
“Cả thế giới đều biết bố đã ngáng chân bác cả. Sau đó bố và hyung tiếp quản lĩnh vực đó. Thử tưởng tượng con tham gia cuộc đấu đó xem. Người ta sẽ nói gì? Mẹ không nghĩ họ sẽ bảo chúng ta quá tham lam và cố sức lấy hết mọi thứ sao?”
“Con quá lời rồi đấy.”
Han Kyul bước ngang qua mặt mẹ vào phòng khách, mặc áo khoác rồi tìm cái mũ. Nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Khi hắn quay lại phòng thay đồ, mẹ hắn đứng cạnh bàn trang điểm, tay cầm cái mũ.
“Mẹ nghe nói con trốn cuộc hẹn với bà nội.”
“Bà muốn gặp con đúng lúc CEO tổ chức họp. Con không phải thằng ngốc đâu.”
“Tsk tsk, có vẻ mồi của bà không đủ tinh để bắt được con gấu trúc láu cá rồi.”
“Mẹ nên đi đi.”
“Cầm lấy.” Mẹ hắn chìa chiếc di động mới toanh loại xịn nhất.
“Gắn thiết bị theo dõi đấy nên lúc nào con cũng phải cầm theo nhé.”
“Vâng . Miễn không nghe lén là được.”
Nhìn Han Kyul nhét điện thoại vào túi quần sau, mẹ hắn nói”
“Bố nói sẽ lấy vợ cho con đấy.”
“Gì cơ ạ?”
“Bố bảo đây là tối hậu thư. Con phải vào công ti hoặc phải cưới vợ.”
“Mẹ có tỉnh táo không thế?” Hắn thấy ý tưởng tức ấy tức cười đến mức coi nó là chuyện đùa. Nhưng không hiểu sao hắn thấy gai hết cả xương sống.
“Đúng thế đấy. Mẹ đến đây theo yêu cầu đặc biệt của bố con. Ông ấy bảo con quyết định ngay trong hôm nay vào báo lại.”
“Chuyện quái gì đây? Mẹ chẳng nói gì khi bố bảo thế ạ?”
“Mẹ phải nói gì mới được? Tốt nhất mẹ nên làm một bà vợ kiểu mẫu. Mẹ phải nghe theo ý chồng.”
“Bà nội có biết không ạ?”
“Bà nói mong ước của bà là có đứa chắt giống hệt thằng cháu út của bà, nên bà hoàn toàn ủng hộ ý kiến này.”
“Không đời nào! Thật vô lí!”
“Sao nào, con không biết trong đời có khối chuyện vô lí à?”
Nhìn Han Kyul nuốt mất lưỡi làm mẹ hắn lại bật cười như trẻ con. Hắn sửng sốt tới mức ngạt thở và máu thì như đông lại.
Giờ họ đang dùng mọi thủ đoạn để bắt hắn vào công ti. Vớ vẩn thật. Hắn không tìm được cách thoát khỏi chuyện này. Vậy là bà nội không định cho hắn một chiếc xe mà muốn biến hắn thành kẻ tay trắng. Vào công ti hay lấy vợ hả? Thà chết còn hơn! Khốn kiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét