1 thg 4, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử số 1-Chap 1.3


<Phần 3> En Chan gặp tên du côn ở xứ sở Quạ
En chan đến nơi, nước bọt khô còn dính trên ống tay áo và ít phân chó khô dính trên ống quần.
"Obba, anh gặp chuyện gì sao ? Anh có bị thương không ?"
"Ko En Se, mày..." En Chan nhiều khi khó mà nhận ra con bé em En Se của nó. Vì En Se trông như một người hoàn toàn khác vào buổi sáng lúc đi học. En Chan tin chắc rằng bộ đồng phục của En Se hẳn đang yên vị ở tủ đồ ga tàu điện ngầm, chốn quen thuộc của nó.
"Obba, em tưởng đã bảo anh đừng đánh nhau nữa rồi cơ mà. Anh cứ bị thương suốt vì lúc nào cũng đi tuần để đánh bất cứ thằng du côn nào gặp được đấy." En Se nói ngọt xớt. En Chan tưởng như một con hồ ly đội lốt người đang xáp lại gần.
Mà có ai có đồ ăn không ?
"Thứ quái gì thế này ? Đây mà là bạn trai em à ? Hài hước nhỉ. "Một giọng nói xấc xược vang lên. En Chan liếc thằng nhóc ngồi trước mặt mình. Đúng thật là ! Thằng này là côn đồ ở xứ sở Quạ à ? ( Ở Hàn Quốc, người ta thường ví những người da sẫm màu với quạ. Tên côn đồ trong truyện là 1 thằng nhóc da sẫm màu nên gọi là côn đồ ở xứ sở quạ). Dan hắn đen cực kì và...vì Chúa, tệ hơn nữa, tóc hắn cũng quăn hết cỡ. Nhìn thì ra vẻ lắm nhưng chẳng được tích sự gì. En Chan không biết thằng nhóc rung chân vì lo sợ hay để cố tỏ ra ngang tàng nữa.
Trời ạ...En Chan không thôi rền rĩ. Nó dựa vào ghế mà toàn thân vẫn nhức nhối. Đầu tưởng như nứt ra thành từng mảnh. Một phần vì dư chấn sau cú ngã ban nãy,nhưng En Chan cũng đau khổ cả bên trong nữa. Ngay 3 cm phía sau tai phải nó là một vết sẹo cỡ đồng xu. Khi nó ngã, miếng kẹo cao su ai đó nhổ ra đã dính vào đầu nó. Mình mà bắt được thằng đần độn không não nào nhổ miếng kẹo ấy...Nhưng đó không phải là vấn đề. Lẽ ra nó phải linh cảm được điều không lành khi Tae Won, đứa thường rất ít nói, lại nhặng xị lên khua khoắng cái kéo và bảo sẽ cắt tóc cho nó. Lúc Seung Kyung băng tay thì Tae Won đứng sát bên, cắt tóc nó với ánh mắt rất là kì cục. Tiếng đập thình thịch cứ vang lên khắp người nó khi nghe tiếng cái kéo xoèn xoẹt, y như trong một bộ phim kinh dị. Cuối cùng nó đành phải mượn mũ bảo hiển của hàng xóm thầy Taekwondo mà vẫn treo trên tường bấy lâu, để đội.
"Yo, En Se, em đùa đấy à ? Em bỏ anh vì thằng ngốc ẻo lả này sao ?"
Đáp lại lời nhận xét ác ý của tên du côn, En Se đứng sát vào En Chan, quàng tay nó quanh con bé. Ánh mắt hắn trở nên hung tợn. Ôi trời, cái bản mặt đen thui ấy méo mó kinh quá đi.
En Chan thổi nhẹ 1 cái khi nhìn thằng nhóc. Thổi bay tóc ra khỏi mắt như thế là thói quen hàng ngày của nó. Nhưng cái mũ bắt đầu nhúc nhích nên nó lại phải ấn chặt xuống.
"Obba, giải thoát cho em khỏi hắn đi. Thật đấy, em sắp phát điên vì tên nhóc này cứ quấy rầy rồi. Em bảo hắn là em đang hẹn hò nhưng hắn không tin."
Vậy ra lần này En Se không nhờ En Chan giả làm anh trai ,mà là bạn trai cơ. Thằng khốn kia nói đúng. Mày đùa tao đấy à ?
Bao giờ mày mới chịu lớn khôn đây hả Ko En Se ? Tao là bà chị khác người của mày đấy !
En Chan chẳng biết làm gì hơn là thở dài thườn thượt. Chú Hong đem nước ra cho nó.
"Tay cháu sao thế ? Cháu bị thương vì tập đấm bảng gỗ à ?"
"Không sao đâu ạ. Chú có gì ăn không ? "
"Ăn á ? Chỉ có bánh quy thôi. Cháu ăn một ít không ?"
En Chan thở dài. Nếu En Se không nhặng xị lên vì thằng du côn này, có khi nó đã thay được quần áo trước khi tới đây. Và dĩ nhiên là cả ăn pizza nữa. Thực ra giờ nó đang nghĩ đến cái túi nilon đầy chân giò đã bỏ trên tủ, và bắt đầu lo lắng.
"Vâng, chú cho cháu một ít."
"Cháu uống gì không ?"
 "Ôi chú ơi, chú biết thừa là..."En Chan định từ chối gọi đồ uống để tiết kiệm tiền, thì chợt nhớ ra thằng nhóc lạ hoắc, đen thui đang ngồi trước mặt. Ế, thằng đó có thể sẽ trả tiền thay mà.
"Nước quả tươi ạ. Nhiều nhiều tí chú nhé."
"Mày cũng chỉ như cái thứ hoa quả mày vừa gọi thôi. Yo, En Se, en có chắc sẽ đi chơi với...thứ này không ? Em làm sao vậy ? Obba chưa dặn em sao ? Đừng mất thì giờ với thằng nhóc nghèo kiết xác như nó !"
En Se khịt mũi đáp lời :
"Ha, đừng có làm trò nữa đi ! Ya, Hwang Min Dal, ai gọi anh là obba bao giờ hả ? Anh chẳng qua chỉ là thứ du côn mạt hạng thôi."
"Không phải Min Dal, là Min Yup ! Làm thế nào em vẫn dễ thương khủng khiếp khi nói ra mấy từ như vậy được hả ?"
Ugh...Tao ném bánh vào mặt mày bây giờ !
En Se huých vai En Chan-dấu hiệu thúc giục nó mau tống khứ tên du côn đó đi. En Chan nhìn hắn một lượt, từ cái mũ quá khổ trên đầu đến tận chân. Khi Seuyng Kyung băng bó xong, nó chỉ kịp chùi vội chân vào giẻ rồi chạy đi. Nó lao tới đây chỉ vì ý nghĩ phải cứu En Se, nhưng giờ đây, nhìn "đối thủ" tự phong của mình đứng lù lù trước mặt, nó chỉ biết thở dài. Thằng đó thậm chí còn ko thể gọi là côn đồ được. Thực ra, hắn chỉ thuộc dạng ăn chặn tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học ngoài sân chơi thôi. Thằng nhóc có thể ăn nói xấc xược, nhưng En Chan ko thấy ở hắn vẻ bất lương. Dĩ nhiên hắn cũng chẳng có vẻ có tí khả năng đánh đấm nào hết.
"Yo, cái thứ này là học sinh trung học à ?" Tên nhóc khịt mũi.
"Này ! Anh bắt đầu làm tôi cáu thật rồi đấy nhé!" En Se giở tính xấu của con bé ra.  " Anh là cái quái gì mà cứ gọi anh ấy là thứ này thứ nọ hả?"
En Chan thật tâm chẳng khoái chứng kiến bộ mặt xấu xa của En Se chút nào, nhưng việc em gái nó đứng ra bảo vệ gia đình khiến nó cảm động. Con chuột con…
"Anh ấy hơn anh bốn tuổi đấy ! Tỏ ra kính trọng hơn xem nào !"
"Gì ? Cái thứ này mà đòi hơn anh 4 tuổi á ? Em nghĩ anh là ai hả ? Em tưởng anh mù chắc ? Thằng cò lả này còn ko lớn hơn học sinh trung học ấy chứ. Nghe đây thằng khốn kia, khai thật đi. Mày mấy tuổi hả ?"
"Đấy là lí do tôi ko ưa nổi anh. Sao anh cứ phải nhìn mọi thứ tiêu cực như thế mới được ? Anh nghĩ ai cũng giống mình chắc ?Chỉ vì anh chuyên phun ra những câu dối trá ghê tởm nên ai cũng thế chắc ? Đồ dối trá đê tiện !"
Ngay khi En Se nói hết lời bình luận ác ý ấy, thằng nhóc mất hết cả bình tĩnh
"Gì cơ ? Con nhóc này !"
"Sao nào ? Anh định là gì mà cứ bám gót tôi như thằng điên thế hả ? Muốn đánh tôi chắc ? Tốt thôi, làm thử xem, đánh tôi đi. Rồi kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi luôn !"
"Thật chó chết !"
Đấy là cách học sinh trung học nói chuyện với nhau ? Nhân danh Chúa trời, nó gọi mình ra vì cái gì thế ko biết ? Mấy chuyện này đáng ra chúng  nó phải tự giải quyết lấy chứ.
En Chan trườn sâu xuống ghế hơn nữa, ngả đầu dựa vào lưng ghế chờ nước hoa quả đến. En Se để ý thấy hành động ấy và lại huých vai nó lần nữa.
"Obba, nói gì đi chứ !" En Se điên tiết lườm xuống cái mũ. Con  nhỏ bắt gặp ánh mắt En Chan, ra hiệu giục nó nhanh nhẹn lên.
"Ừ…thôi được…"
Cổ họng nó đang khô rát. En Chan xoa cái bụng lép kẹp rồi ngồi thẳng lưng lên.
Nếu nó định bắt mình giả làm bạn trai thì đáng ra phải chuẩn bị cái gì cho mình ăn chứ. Kiểu này mình chả có sức đâu mà tiếp tục.
Giọng nói bé xíu của En Chan càng lúc càng nhỏ
"Mày…Tên gì ?"
"Anh hỏi tên hắn làm gi ?" En Se cáu kỉnh gắt. En Chan ngó thằng nhóc qua vành mũ và mỗi lúc một hạ giọng
"Mày thích En Se của tao hả ?"
"En Se của mày ? Cô ấy thuộc về mày chắc ?"
En Chan biết thằng nhóc coi thường mình. Đầu tiên là chiều cao. Có thể so với tụi con gái trung học và phổ thông, tầm vóc của En Chan khá nổi tiếng, nhưng bề ngoài thực của nó ko thể so nổi với tụi con trai. Cao 1m76, nó chỉ hơi to xương hơn đa số bọn con gái thôi.
"Nghe đây, mày đang ko hiểu tao nói gì. Đấy ko phải vấn đề. Tao đang hỏi mày có thích…"
Nước hoa quả đến đúng lúc ấy. En Chan vội vàng bỏ ngang câu nói để chìa tay ra. Nhưng cánh tay nó cử động hơi khó khăn. Miếng băng quấn quá chặt khiến  En Chan ko cầm chắc được. Chẳng còn cách nào khác, nó chìa tay còn lại ra. Chú Hong chắt lưỡi. En Chan nuốt gọn chỗ nước ngay tắp lự. Nó giải quyết cả cốc nước chưa tới năm giây
"Aaaaaah."
"Obba"
"Ợ"
"Eo ôi, kinh"
Thằng nhóc thiếu kiên nhẫn lên tiếng : " Hey, quên chuyện chó chết ấy đi. Đánh thử 1 trận xem !" Mắt En Se lại lóe sáng khi quay sang nhìn En Chan. Ánh mắt ấy năn nỉ chị nó hãy "đánh 1 trận". Ko còn nghi ngờ gì nữa, lí do En Chan bị gọi ra đã rõ ràng. Đôi khi En Chan tự hỏi làm sao mình lại có đứa em gái kiểu này. Con nhỏ đẩy chị nó vào mấy vụ đấm đá rồi diễu hành như đội cổ vũ xung quanh.
En Chan chép môi rồi quẹt miệng một cái. Nó định gọi nhanh thêm cốc nữa.
"Này, mày điếc à ? Tao bảo ra ngoài." Thằng nhóc thách thức và hùng hổ bước ra. Nhưng En Chan chẳng buồn động đậy.
"Nó có làm sao đâu nhỉ ? Đẹp trai đấy chứ ."
"Chú !" En Se nguýt ông chủ quán. Nhưng chú Hong vẫn ngọt xớt nói tiếp :
"Mấy hôm trước hai đứa còn nắm tay nhau đến tận đây cơ mà. Mày chán nó rồi hả ?"
"Cháu chỉ mới nhận ra bản chất của hắn thôi."
"Thế bản chất của nó như thế nào ?"
"Hắn là một thằng du côn chính hiệu. Hắn văng tục trước mặt con gái, thô lỗ và xấu tính. Hắn còn nói với cháu là đang học thêm 1 năm sau khi tốt nghiệp, nhưng hóa ra là lưu ban chứ hay ho gì."
"A, đúng là tin động trời."
"Thật đấy ạ ! Hắn còn bảo hắn học ở trường Cao đẳng Kỹ thuật, nhưng thực ra chỉ là 1 tên học sinh Trung học Kỹ thuật lưu ban. Đồ nói dối ko biết ngượng."
"Tao ko nghĩ mày đủ tư cách phán xét xem thằng nhóc ấy học Cao đẳng kỹ thuật hay Trung học kỹ thuật đâu. Cứ làm như mày cũng học hành tử tế lắm ấy."
En Se cãi phăng ngay khi En Chan góp lời : 
"Trời đất, chị ko nói mấy chuyện này ở nhà sau được à ? Em đang gặp rắc rối to đây này !"
"Vậy sao ? Hẹn hò vất vả nhỉ ? Tao thấy khổ thân mày quá."
"Học hành ko phải vấn đề. Em gái chị suýt bị bắt cóc đấy !"
"Bắt cóc cái đầu mày. Nó còn ko làm đau nổi con ruồi ấy chứ."
"Chị nói thế vì chị chưa biết thôi. Lúc trước hắn còn ép em vào phòng hắn nữa."
"Cháu thấy hài hước ko ? Cháu chỉ nhớ tới En Chan unnie của cháu khi gặp rắc rối thôi." Câu trả đũa của chú Hong bị En Se lườm tóe lửa.
"Brrrr…Chú sợ chết mất." Chú Hong đứng sau quầy, vừa làm quá lên vừa cười.
“Unnie, thật đấy, đây là lần cuối cùng. Em sẽ ko bao giờ nhờ chị làm thế này nữa đâu"
En Chan thở dài nhìn En Se. Con nhóc bắt nó làm mấy chuyện này suốt từ Giáng sinh năm ngoái rồi. Nó tính nói điều đó, nhưng nghĩ kĩ thấy cũng chẳng khác đi được nên thay vào đó, nó hỏi :
"Mày có thằng khác à ?"
"Ko. Thật mà, ko có đâu."
"Thế sao mày muốn đá thằng kia ?"
"Để em bắt đầu học hành. Bây giờ em là học sinh năm cuối. Chị thừa biết em phải học tập nghiêm túc mà. Nếu vào được trường nghệ thuật học nhạc, em sẽ dễ trở thành ca sĩ hơn."
"Thật ko ?"
"Em phải người lớn lên chứ, ko thể cứ ngửa tay xin tiền chị mãi được. Khi nào vào Đại học, em sẽ tự tìm việc làm thêm và kiếm tiền chi tiêu. Nên chị ơi, chị yêu quý của em, giúp em, chỉ lần này nữa thôi ?"
En Chan ko mong đợi em gái nói được những điều như thế. Mũi nó thấy cay cay. Nó chưa bao giờ mơ được nghe những điều tuyệt vời đến mức ấy từ con bé em. En Chan như một ông bố, chẳng mong gì hơn là En Se lớn khôn khỏe mạnh và đừng gây quá nhiều rắc rối. Và giờ con bé lớn thật rồi, còn nói chuyện tự mình kiếm tiền nữa chứ…En Chan thực sự xúc động.
"Em nói gì lạ vậy? Em ko hề làm phiền chị…”
Đúng lúc ấy, thằng nhóc vừa bỏ ra ngoài lại thò đầu vào hét lên
“Này! Mày còn làm gì đấy? Ra ngoài mau lên! Sợ hả đồ ẻo lả!”
“Ko nhóc ạ. Tao chỉ đói thôi.”
“Sao cơ?”
“Vào đây.”
“Mày nghĩ mày là ai mà đòi sai khiến tao hả? Ra ngoài!”
“Ngồi xuống đi.”
Thằng nhóc bỗng quay vào và ngồi phịch xuống ghế, ngoan ngoãn đáng kinh ngạc, và sôi lên sùng sục nhưng ko dám làm loạn. Vì nó mới để ý thấy bộ võ phục Taekwondo của En Chan. Dẫu có đang lặc áo len bên trên đi nữa bên dưới nó vẫn mặc võ phục. Chiếc đai đen đã xóa sạch cái ý nghĩ nó chỉ đang mặc một cái quần trắng bình thường.
“Nghe đây nhóc. Anh mày đây ko định đánh ai hết.”
“Thằng đầu đất này lải nhải cái mẹ gì thế?”
En Chan nổi cáu khi nghe thấy câu chửi thề,
“Coi chừng cái mồm mày! Ko là tao cọ bằng giấy ráp đấy hiểu chưa?”
“Sao cơ? Thằng chó này!”
“Tao bảo CÂM cơ mà!” En Chan cố bình tĩnh trở lại và nói bằng giọng thuyết phục: “Nghe này, nếu đánh mày, tao sẽ phải vào đồn cảnh sát, và nếu phải vào đồn cảnh sát, tao sẽ mất cần câu cơm, hiểu ko hả? Nên thôi, giải quyết cách khác đi.”
“Đừng phun ra mấy câu nhảm nhí ấy nữa đi. Đánh luôn thôi!”
“Chúng ta có thể làm cái gì mà mày giỏi nhất ấy.”
“Ha! Cố ra vẻ hả? Vểnh tai lên, có thật mày nghĩ tao sẽ thua mày trong bất kì cái gì ko?”
“Thế hả? Tốt thôi.” En Chan ngẩng lên tìm chú Hong. Cửa hàng vẫn vắng tanh, Trời ạ, buôn bán ở đây chán thật đấy.  "Chú ! Chú có gọi điện đến Sea King Palace ko ?"
"Bỏ đi. Cháu sẽ làm chỗ này bốc mùi lên mất."
"Đi mà chú. Sẽ nhanh thôi."
"Chú ko biết nữa. Thôi được. Lần cuối tới giờ cũng lâu rồi nên chú sẽ bỏ qua, được chưa ?"
"Yes sir"
Nhìn chú Hong gọi đến Sea King Palace, En Se khó chịu làu bàu " Sao chị ko ăn tối ở nhà được à ?". En Chan lờ nó đi và nhìn thằng nhóc :
"Này, mày có tiền ko ?"
"Sao, định trấn lột tao đấy à ? Có phải đầu mày chỉ toàn phân ko ?"
"Chúng ta sẽ cược ăn Jja jang myun. Mày thấy công bằng nếu kẻ thua phải trả tiền chứ ?"
"Jjia jang myun ? Cái quái…Cái đầu đặc sệt của mày muốn thi ăn với tao ? Thằng thần kinh…Tốt thôi…Tao sẽ cho mày nghỉ giữa hiệp. Tao muốn cải tạo thằng đần như mày, nhưng chắc mày ko muốn bị đánh đâu nhỉ ? Ko En Se, em ko được giở giọng sau này đâu đấy. Em hứa sẽ thành người của anh nếu anh đập thằng này ngay lập tức rồi, nhớ chưa ?"
"Hứa á ? Hứa gì cơ ?"
"Này !"
"Được, tốt thôi, đồ lưu manh dối trá." Rồi con nhóc quay sang En Chan cười ngọt
"Giải quyết nhanh nhé obba ?"
Thằng nhóc có vẻ muốn xin hoãn một chút khi 10 bát jja jang myun đến. Giá mà thấy cặp mắt En Chan lóe sáng như đèn huỳnh quang dưới vành mũ, hẳn hắn còn lúng túng nữa. Giải quyết bát đầu tiên trong 13 giây xong, mặt En Chan sáng lên chẳng khác gì một thiên thần. Nó gần như ụp cả mặt vào bát mà ăn, nhưng quanh mép lại sạch sẽ khác thường. Theo quan điểm của En Chan, dính jja jang myun quanh mép là cả một sự phí phạm.
Trong khi đó, thằng nhóc sắp bị đày ải kia đang nhồi nhét mì vào cái dạ dày đã teo lại trông thấy vì lo lắng và hăm dọa. Cuộc thi có vẻ cân bằng cho tới bát thứ ba. Nhưng đến bát thứ 4, khoảng cách đã rất đáng kể và được tính bằng cả phút.
"Thức ăn cho chó. Bạch tuộc hầm. Pizza. Cháo thịt lợn."
Ai bỏ cuộc hoặc nôn ra trước sẽ bị xử thua.
"Magarine. Dầu ăn. Bì lợn chiên. Súp đuôi bò." En Se tì cằm lên bàn tay, thì thào. Từng lời con nhóc đó đang hờ hững tuôn ra thật kinh tởm.
"Sườn đầy mỡ. Pho mát bốc mùi. Trứng luộc. Kem đặc."
En Se liếc hai kẻ đua với nhau vẫn cắm đầu ăn như hai con chó cún. En Chan ngẩng lên sau khi vét sạch 5 bát mì rồi mà thằng nhóc mới vừa đến bát thứ 5. Mặt nó trông như chết rồi, nhưng bên trong chắc còn hơn thế.
"Chuối chín. Sữa chua dâu…"
"Uprgh !"
Chắc En Se đã đi quá xa. Tên nhóc tội nghiệp lao vào nhà tắm với cái tay bịt chặt miệng. Chú Hong gọi với theo
"Này đừng có dây cái  gì ra sàn đấy."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét