Chương 8
Gina bỏ Adam ngủ lại trên chiếc giường to tướng của họ.
Nàng với lấy áo choàng trên chiếc ghế gần đó, kéo lại ngay ngắn và thắt dây
lưng trước khi bước ra khỏi phòng. Nàng dường như không thể ngủ nổi dù có nằm
đó bao lâu trong đêm tối. Vậy thì sao không dậy, kiếm chút trà và bánh quy của
Esperanza chứ?
Dừng trước cửa, nàng ngoái nhìn chồng mình, rồi quay lại
ngắm nghía anh trong ánh sáng lờ mờ. Kể cả trong lúc ngủ, Adam vẫn khiến mình
trông thật mạnh mẽ và xa cách. Như thể tình cảm của anh căng thẳng đến mức
chúng thậm chí không thể hiện nổi ra mặt, ngay cả khi anh không cố bảo vệ
chúng. Có vẻ nàng sẽ phải đấu tranh với cả tiềm thức của anh nữa.
Nàng khẽ thở dài, nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng và
nhón chân trên cầu thang xuống lầu. Ngôi nhà chìm trong im lặng, tất cả mọi người
cuốn mình trong chăn ấm, nghỉ ngơi sau một ngày dài. Gina ước chi nàng cũng nghỉ
ngơi được. Nhưng trí óc nàng quá bận nịu. Nàng không thể đừng nghĩ tới Adam, cuộc
cãi vã của họ ban nãy và kiểu nhìn từ xa của anh khu nàng thu xếp cho bầy ngựa
Gypsy trong ngôi nhà mới của chúng.
Tại sao trước đây nàng lại nghĩ mình sẽ dễ dàng tiếp cận
được anh khi mà anh đã giấu mình khỏi thế giới suốt năm năm qua? Sẽ thế nào nếu
anh ấy quá xa vời? Nàng có kiên cường hơn anh được không? Anh có đoán ra chuyện
gì không nếu nàng không có thai ngay tức khắc? Trận đau đầu nổ ra trong óc,
nàng thở dài khi bước lên cầu thang.
Đèn đóm không bật, nhưng ánh trăng vắt ngang bầu trời,
phủ lên cầu thang tối tăm một vầng hào quang màu bạc. Bàn chân trần của nàng
không tạo tiếng động trên tấm thảm lót bậc thang, và cũng giống lúc đi xuống dưới
nhà, nàng nhìn những khung ảnh tỏa sáng trên tường.
Ảnh của mấy anh em nhà King từ thuở còn ẵm ngửa cho đến
lúc trưởng thành nhìn trả lại nàng. Có một Jackson đang mỉm cười, cặp mắt đen mở lớn, đứng
giữa hai ông anh, mỗi người một tay gác lên vai anh. Có Travis, ôm chiếc cúp đội
bóng bầu dục giành được khi anh còn là quarterback. Thậm chí còn có cả bức ảnh
chừng hai chục năm trước, chụp trong chuyến picnic ngày 4-7. Anh em nhà King đứng
đó, nhưng cả Gina lẫn các anh nàng cũng vậy. Adam cao nhất, và đứng ngay bên cô
bé Gina mười tuổi. Như thể ngay từ lúc đó, cô bé cũng đã xoay sở để được gần
anh. Anh có chú ý thấy không nhỉ? Mỉm cười
một mình, ánh mắt nàng tiếp tục quét qua những gương mặt đã dừng lại theo thời
gian và nàng chú ý thấy, không có bức ảnh nào của Monica, người vợ quá cố của
Adam. Thậm chí cả đứa con trai đã mất của anh, Jeremy.
Việc này khiến nàng sững sờ chốc lát và nhớ lại những
bức ảnh khác mà nàng đã để ý thấy trong nhà. Giờ nhớ lại, nàng nhận ra chẳng có
bất kỳ tấm ảnh nào của gia đình mà Adam đã mất năm năm trước. Kỳ lạ. Tại sao
anh không muốn nhìn họ? Hay nhớ về họ?
Để những suy nghĩ đó sang một bên, nàng quay trở lại
nghiên cứu khung ảnh trên tường. Nàng lờ đi tất cả trừ ảnh của Adam.
Nàng nghiền ngẫm chúng, từng bức một và tò mò về
chúng. Có bức chụp Adam hồi nhỏ, mặc quần jeans mài và mũ lưỡi trai che khuất cặp
mắt. Adam là đội trưởng đội bóng chày hồi trung học. Adam ở buổi prom. Adam với
dải ruy băng xanh thắng ở hội thi địa phương. Adam mỉm cười. Chúa ơi, anh ấy
nên làm thế nhiều hơn mới phải, nàng nghĩ.
Nàng vươn đầu ngón tay chạm vào nụ cười được chụp lại ấy,
và ước gì mình có thể chạm tới người đàn ông kia cũng dễ dàng như thế. Giờ anh
quá gần nàng, nhưng cũng xa nàng hơn bao giờ hết.
Cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến nàng quấn mình
chặt hơn bằng chiếc áo khoác len mềm mại màu xanh. Nhưng sự lạnh lẽo xuất phát
từ trái tim, chứ không phải nhiệt độ căn phòng, nên nàng chẳng làm gì được. Bước
nốt cầu thang rồi nàng dừng bước trên chiếu nghĩ.
Giữa không gian im ắng, nàng nhìn xuống hành lang dài
dẫn vào bếp lẫn chỗ bánh cookie của Esperanza – rồi tới cửa trước và bóng đêm
phía bên kia cánh cửa. Nàng quyết định nhanh chóng và mở cửa bước ra ngoài.
Khí trời buổi đêm vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt và tĩnh mịch.
Không có lấy một ngọn gió. Trên cao, bầu trời trong veo điểm vô số ngôi sao
sáng. Vầng trăng bán nguyệt tỏa sáng đủ để tạo những cái bóng cắt ngang bãi cỏ.
Gina bước xuống lối đi bụi bặm và âm thầm băng ngang
sân trước hướng đến bãi quây súc vật mà bầy Gypsy đang ngủ. Ngày mai, chúng sẽ
được phân ra các ngăn khác nhau trong chuồng ngựa, nhưng đêm nay, chúng ở đây,
làm quen dần với ngôi nhà mới.
Nàng tì khuỷu tay lên chóp hàng rào và thì thầm,
"Tao hy vọng chúng mày làm quen nhanh hơn tao."
Một trong số những con ngựa cái hí lên nho nhỏ và đi đến
chỗ nàng. Gina với ra, xoa xoa mũi con ngựa bằng cái chạm nhẹ nhàng và cười khi
con vật lại gần hơn để được vuốt ve thêm nữa.
"Chào Rosie. Nhớ tao không?"
Con ngựa đổi chân, chiếc đuôi dài và thanh nhã giữa
hai chân nó đu đưa nhè nhẹ. Gina nhìn từ Rosie đến lũ ngựa còn lại phía đằng
xa, rồi quay lại với cô ngựa cái đã từng là con ngựa Gypsy đầu tiên của nàng.
"Cảm giác hơi xa cách với bầy hả?" Nàng hỏi,
luồn tay qua cái bờm mềm như lụa của con ngựa.
"Ừ, tao hiểu cảm giác đó. Nhưng ở đây chúng ta sẽ
quen thôi. Mày cũng biết Adam không xấu mà. Anh ấy chỉ tỏ ra gắt gỏng thôi."
"Anh đang gắt gỏng đây."
Tiếng anh ngay đằng sau lưng nàng khiến Gina giật bắn mình, con ngựa bỏ đi, chạy
về phía sau hàng rào để nhập bọn với những con khác ở đằng xa bão chăn thả.
Gina hít một hơi và quay lại nhìn anh.
"Anh phải nói gì đó thay vì lén lút theo sau làm
em đau tim thế chứ!" Tay nàng bay lên ngực và cảm thấy nhịp tim đập vừa nhanh
vừa mạnh. "Ôi trời, Adam."
"Em làm cái con khỉ gì ngoài này vào nửa đêm thế?"
Gina chớp lấy chút adrenaline cuối cùng trong người và
ngẩng đầu nhìn anh. Bộ ngực trần của anh tỏa ánh vàng kim trong ánh sáng nhạt. Đầu tóc rối bù vì ngủ còn quai hàm loáng
tháng vệt râu tối màu. Chân trần, anh chỉ mặc chiếc quần jeans xơ chỉ đã vơ vội.
Hai cúc trên không cài và ánh mắt nàng dõi theo vệt lông đen mảnh biến mất dưới
lớp vải bò.
Trông anh quá tuyệt.
Dù vậy nàng vẫn lắc mạnh đầu và hỏi, "Còn quy định
nữa hả Adam? Em cũng phải xin phép anh để được ra ngoài à?"
"Ý anh không phải thế?"
"Thế là ý gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét