" Thì cứ ra vẻ không quen đi."
" Tôi không muốn làm việc dưới quyền chú. Tôi
phát ói vì phải nhìn thấy mặt chú. Ặc."
" Trời đất, cậu nói nhiều quá đấy. Vẫn còn dỗi
cái trò chơi xỏ nhỏ tí đó hả? Y như con gái. Đàn ông phải biết bỏ qua nhiều hơn
chứ."
" Chơi xỏ? Chú gọi việc cho lưỡi vào miệng
tôi là chơi xỏ?"
" Cái đồ khốn kiếp! Sao không dùng loa luôn
đi?"
Hai người vẫn gườm gườm nhau, mặt đỏ gay.
" Chú có biết tôi bị cơn ác mộng về cái tai nạn
đó hành hạ thế nào không?"
" Cậu là cái loại người gì thế hả, làm ầm lên
vì cái chuyện chẳng có gì? Có chết được đâu."
" Thế còn làm tôi sợ hơn. Nếu chết tôi sẽ
không phải gặp ác mộng nữa. Chó chết."
" Tốt thôi, quên đi. Tôi đang làm gì với cái
đồ trẻ ranh như cậu chứ … Biến. Đi ngay."
Nhìn theo Han Kyul vào xe, En Chan cảm thấy như bị
đâm vậy. Ừ thì, thế này không tốt, nó
nghĩ. Nó vừa mới đá văng một cơ hội làm bán thời gian quý bằng vàng tự lăn đến.
Ngay sau đó nó mới nhớ ra sư phụ đã bảo nó võ đường sẽ đóng cửa từ tháng tới. Hoàn cảnh của võ đường kém đến độ ông dự định
về quê làm ruộng. Võ đường to bự mới mở gần đó ảnh hưởng quá nhiều đến lượng học
viên. Dù vậy nhưng sao ông nỡ đóng cửa võ đường chứ? Sư phụ nói ông sẽ tìm một
võ đường mới để gửi nó đến, song nó vẫn có cảm giác như bầu trời đổ sụp quanh
mình. Giữa mớ bòng bong đó, một tia hy vọng tự lăn đến với nó, và nó đá bay đi.
Chết tiệt! Tự trọng không kiếm được thức ăn đúng không? Chó chết!
" Vậy tôi không phải tội phạm hợp tác với đồ
đồng bóng nữa đâu nhé?"
Han Kyul đang vào xe khựng lại. En Chan tránh ánh
mắt hắn và chui lên xe. Vào xe sau nó, Han Kyul nói,
" Tôi sẽ lắp camera an ninh."
" Chú nghĩ tôi sẽ ăn cắp tiền từ két hay mấy
chuyện kiểu thế chắc?"
" Dĩ nhiên."
Tsk tsk.
Lòng tin vào con người của gã này bị làm sao vậy?
" Chúng ta đi đâu đây?"
" Bone China."
" Là cái gì?"
" Rồi sẽ thấy."
En Chan bị khớp bởi phong cách của chiếc ghế trong
xe khi cài đai an toàn.
" Thế mấy vụ hẹn xem mắt sao rồi? Chú vẫn tiếp
tục à?"
" Sao cậu quan tâm?"
" Tò mò thôi. Thật đáng buồn nếu sau từng ấy
chuyện mà chẳng thu được gì."
" Làm sao mà cậu buồn? Cậu có tiền rồi cơ
mà?"
"Psh. Chú nghĩ tôi là người gì? Chú nghĩ tôi
chỉ làm vì tiền phải không? Tôi thấy buồn cho chú đấy, phải kết hôn với người
mình thậm chí còn không thích, có phải thời Jo Seon đâu. Tôi muốn giúp chú điều
gì đó vì chú mắc phải cái lưới đó và – aaaaaaaaaahhhh!"
En Chan kinh ngạc vì xe chuyển hướng đột ngột. Một
chiếc xe trắng ở làn đường kế bên vừa cắt ngang trước mặt họ mà không có tín hiệu
gì.
" Xem đây mẹ già!"
" Ahjussi, bóp còi đi!"
Nhưng chính En Chan nóng mặt lại vươn tay ra ấn
còi. Tuýt tuýt tuýt!!!
" Ya! Ngồi yên đi!"
" Hắn nhảy vào làn đường kia. Wow, nhìn hắn
xem, đi như chồn ấy. Chú lo được không ahjussi? Cho hắn thấy chú có gì đi!"
" Mày không nên quậy phá lúc lái xe. Xem mày
có gì nào."
" Đổi đèn rồi! Mau! Mau!"
Chiếc xe thể thao màu chàm của Han Kyul phóng vút
theo và tạm thời trượt qua ngay trước mặt chiếc xe trắng. Nhưng tay tài xế đằng
sau họ, hình như bị chọc điên tiết, lập tức chuyển làn và bị họ bám dính.
" Tốt thôi, đi nào chàng trai!"
" Ôi trời! Hắn dẫn trước chúng ta kìa! Sang
bên! Sang bên!"
Han Kyul chuyển sang làn đường thứ tư và đua trước.
Rồi hắn lại chuyển làn lần nữa và nhảy ra ngay trước chiếc xe trắng.
" Có thế chứ!"
" Được rồi!"
" Mày còn không thấy nổi đèn hậu của tao nữa
kìa!" Han Kyul đạp chân ga và phóng vượt qua đèn vàng. En Chan quay ngoắt
lại, thấy chiếc xe trắng mắc kẹt vì đèn giao thông phía sau họ và gào lên,
" Được rồi!"
" Con lừa. Theo tao nếu mày có thể."
Hai người làm nhộn lên và high-five nhiều tới mức
chính chiếc xe cũng phải rung chuyển và cười to thực sung sướng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét