14 thg 7, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử số 1 - Chap 7.2


<Phần 2>
Ào qua cánh cửa xong, En Chan dừng chân một chút khi bắt gặp các bạn trẻ lạ mặt.
" À đến rồi à? Vào ngồi đi."
Cái quái gì đây? En Chan đang phát khùng vì nhận được điện thoại của chú Hong chiều qua. Nghe việc bản hợp đồng nô lệ còn tồn tại khiến nó đau nửa đầu trầm trọng. Hắn đã nói hắn sẽ bỏ nó, cái đồ chó – á! Và nó lao bổ đến đây, vẫn phát rồ.
" Cậu chào tôi sau cũng được. Đầu tiên cứ nghe cái này đã."
" Tôi có chuyện muốn nói với ông!"
" Trật tự."
" Tại thế quái nào tôi …" Người đàn ông ném cho nó cái nhìn lạnh lùng. " phải nghe … nghe …"
En Chan càng lúc càng ấp úng, đành ngậm miệng. Phong thái của hắn ta khác trước. Mắt hắn sắc bén và nghiêm túc. Trước đây, hắn gióng một tên lười, giờ lại giống một người chăm chỉ làm việc. Nhìn hắn có vẻ bận bịu với đống giấy tờ và cái bút trong tay. Vớ vẩn. Cái gì thế?
" Concept của quán cà phê này là: " Đen tối như ác quỷ, nóng như địa ngục, đẹp như thiên thần và ngọt ngào như tình yêu."
Phì. Nói như thật.
" Đó là cà phê à?", anh chàng đeo kính gọng đen nói. En Chan liếc cậu ta và nuốt nước bọt. Gì đây? Thằng nhóc này là ai? Sao nó đẹp trai vậy. Ôi trời. Mình thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
" Tên cậu là … Kwon Nak Kyun. Điểm sáng của quán cà phê, dĩ nhiên là cà phê. Chúng ta phải cố hết sức truyền tải đặc điểm của cà phê qua hương vị và màu sắc. Và dĩ nhiên là cả nhân viên nữa."
" Nhân viên?" Cả chú Hong cũng chăm chú lắng nghe. En Chan, rất không hài lòng, trừng trừng nhìn Han Kyul với hai tay khoanh chéo nhau. Dù hắn có nói gì nó cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm hắn mặc hắn có biết hay không.
" Cảm giác và bản chất của cà phê cũng nên toả ra từ chính các cậu nữa. Trong trường hợp đó, tất cả các cậu đều hoàn hảo. Các cậu có mùi cà phê."
" Nghe như kiểu slogan quảng cáo í. Chúng tôi là cà phê kiểu Tây? Hay kiểu châu Á? Hê hê. Phần nào tạo nên tôi vậy? Ngọt ngào chăng?". Lần này tên tóc vàng lên tiếng. Giọng của hắn đặc biệt mạnh mẽ.  Nó không thể đừng nhìn. Hắn là tên tóc vàng sáng, mắt to, mặt nhỏ. Hắn toả sáng, người toả sáng nhất En Chan từng thấy bằng xương bằng thịt cho đến tận hôm nay. Cảm giác của nó bất đắc dĩ xuôi xuống. Như thể chìm trong lớp kem ngọt vậy.
"Ra vậy, dành thời gian công bằng cho mỗi người …" Sao chú nhìn kiểu đó hả? Tôi còn nhiều điều muốn nói với chú lắm đấy ahjussi. Chờ mà xem. Cứ chờ mà xem.
" Tôi thấy Ha Rim đúng là dành cho cà phê nóng."
" Thật hả? Tay chân tôi thường rất lạnh."
" Bản tính của cậu, ý tôi là thế. Tôi cực kỳ thích tóc cậu. Nhân tiện, tôi muốn Ha Rim và Sun Ki phụ trách đồng phục. Hai cậu đi dạo và chụp ảnh kiểu đồng phục các cậu thích."
" Chúng tôi được chọn cái gì mình thích à?"
" Các cậu là người mặc mà."
" Đắt có được không?"
" Cứ chụp ảnh trước đã. Tôi sẽ nhặt một bộ từ chỗ các cậu chọn. Được chưa No Sun Ki?"
Chàng trai gật đầu không hé một lời, đứng ngay cạnh En Chan. Nhưng En Chan không dám nhìn. Những gì nó thấy nhờ xoay nhẹ đầu đã làm tim nó đập như trống trận. Mái tóc đen sáng bóng đó. Ôi vì tình yêu với Chúa! Đó có phải người không vậy? Mũi cậu ta là nghệ thuật. Cậu chàng như bức tượng điêu khắc vậy. Nó nghĩ chắc ngôi sao phải như thế này. Ba chàng lính ngự lâm lộng lẫy này mọc đâu ra vậy?
" Người phụ trách nội thất 10 phút nữa sẽ đến. Chú Hong ở lại đây tiếp nhé."
" Hả? Tôi?"
" À, cả Nak Kyun nữa. Tôi đã nói qua cho ông ta kiểu mà tôi muốn, nên ông ta sẽ đem đến một số mẫu. Cứ chọn từ số đó thôi. Tôi để lại cho hai người đấy."
En Chan không theo nổi vấn đề, đến tận khi anh ta nói,
" Theo tôi."
Ai? Tôi á?
" Khi làm xong việc được giao, mọi người có thể về nhà và quay lại làm vào 9 giờ sáng mai. Nếu có ai thấy không đảm đương được công việc, tôi sẽ hiểu như thế nếu các cậu không báo danh ngày mai, nên đừng có làm ồn mà gọi cho tôi hay làm tương tự như thế. Cậu đang làm gì đấy? Đi thôi Ko En Chan. Theo tôi."
Và thế là anh ta cuốn theo chiều gió. Mọi người đứng quanh hơi đứng hình khi tóc vàng nở nụ cười sát thủ.
" Tôi không hiểu anh ta nói gì. Ko En Chan à? Tôi là Jin Ha Rim. Rất vui được gặp."
" À … ừ …"
" Làm quen với mọi người đi. Tôi nghĩ anh ta nói tên cậu là Nak Kyun hả? Cậu là No Sun Ki đúng không? Mọi người bao nhiêu tuổi? Tôi sinh năm 86".
"86."
"84."
"83."
Mọi người đột ngột nhìn En Chan như thể không tài nào tin nổi. Nó cười gượng và cố gắng xoa dịu. " C-cứ thoải mái là được. Không sao."
" Channy, gặp chú một tí." Chú Hong nhìn nó nói. Nó lảo đảo đứng lên  khi cánh cửa đóng lại.
" Cháu có định đến không hay là làm sao?"
Sao dạo này mình được hâm mộ quá vậy?
" Nói sau đi." Chú Hong nói.  Rồi ông thì thầm vào tai nó, " Với lại … cháu là con trai à?"
Mắt En Chan đảo tròn phản đối. Chú Hong nhìn nó với ánh mắt lo lắng. Đó là sự thật. Người chủ mới tìm nhân viên bán thời gian là nam, và hắn vẫn nghĩ nó là con trai, và nó vẫn chưa nói với hắn ta nó thực ra là con gái.
Khi nó ra ngoài, hắn đang hút xì gà đằng trước chiếc ô tô sáng bóng. Nhìn hắn nhả khói làm nó điên tiết. Cảnh tượng hai tuần trước chồng chéo nhau trong đầu làm nó cảm giác như sắp phát nổ tới nơi.
"Ahjussi!" En Chan hùng hổ giậm chân tới chỗ hắn. " Hợp đồng nô lệ? Tại sao nó vẫn còn thế?"
Hắn, như mọi khi, cười điên tiết và ném điếu xì gà đi.
" Ahjussi! Chú có thấy mình đang ném đi đâu không?"
" Không còn nữa."
" Sao cơ?"
" Hợp đồng nô lệ. Không còn. Cậu có định làm việc không?"
" Không."
" Sao không?"
" Chú hỏi thật đấy hả? Chúng ta đã đồng ý kể từ sau cái tai nạn hôm Valentine rồi. Đồng ý rằng dù có đi ngang qua nhau trên đường cũng sẽ coi như không quen biết cơ mà."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét