Cơn đau đầu của nàng đã biến thành cơn khủng
bố đau nửa đầu.
" Sao nào?" Sal hỏi. " Tôi
còn gặp rắc rối bao lâu nữa?"
Gina liếc cha mình.
" Chắc còn lâu," ông lẩm bẩm.
" Con muốn mẹ gọi cho Adam không? Để
giải thích?" Teresa hỏi han.
" Chúa ơi, không!" Gina vung
cánh tay đặt trên tay ghế lên. " Con học là học sinh lớp ba hay sao chứ?"
" Mẹ chỉ muốn giúp thôi," mẹ nàng
dỗ dành. " Để nói với cậu ta là papa con bị điên."
" Anh không
điên", Sal cãi lại.
" Đó là vấn đề
tranh cãi đấy." Gina hài hước nói
và máu cha nàng dồn cả lên mặt.
" Bố không định
gây hại gì." Sal nói với nàng.
Trái tim Gina tan chảy
một chút. Dù ông có làm nàng giận dữ bao nhiêu, nàng cũng sẽ yêu ông nhiều đến
mức không thể nào cáu kỉnh mãi. " Con biết, papa. Nhưng xin bố hãy tránh
xa chuyện tình cảm của con ra."
" Được được,"
ông nói.
Khi cha mẹ lại tiếp tục
cãi vã, Gina mặc kệ họ. Nàng quá mệt, không thể cầm cự đến cuối cuộc chiến này.
Bước ngang khoảng sân, nàng đi thẳng đến ngôi nhà nhỏ của mình và vào trong. Nó
rất yên tĩnh. Trống rỗng. Nàng còn chẳng có nổi một con vật nuôi. Vì nàng tốn rất
nhiều thời gian với lũ ngựa, có vẻ thật ngốc nghếch nếu còn nuôi con thú gì
khác xung quanh.
Nàng dừng bước ngay
giữa phòng khách. Ánh mắt nhanh chóng quét qua khoảng không quen thuộc nhưng lại
như thể nàng đang nhìn nó bằng ánh mát khác.
Nơi này cũng như nhà
chính, có nhiều khung ảnh. Những bức hình của nàng với các cháu trai, cháu gái.
Những đứa trẻ với nụ cười đầy răng sâu. Chuỗi ảnh đó chụp ở công viên giải trí,
với những con ngựa Gypsy, ăn uống trên bàn bếp nhà nàng. Trên tường có cả những
bức vẽ, được ký tên bởi các hoạ sĩ nhí.
Có cả đồ chơi. Một số
nằm ngổn ngang trên bàn cà phê, số khác trong cái rương nàng đặt dưới cửa sổ
chính. Búp bê và xe cứu hoả. GameBoys và sách tô màu.
Trong chớp mắt, Gina
biết đây chính là hình mẫu cuộc đời mình. Đã như vậy. Và sẽ luôn như vậy. Nàng
sẽ vĩnh viễn là người cô yêu dấu. Lũ trẻ nàng yêu thương không bao giờ thuộc về
nàng. Không nghi ngờ gì là nàng sẽ sống hết đời của một bà cô già, cô đơn trong
căn nhà đầy mèo.
Nước mắt châm chích
trong đáy mắt khi nàng tưởng tượng, những năm tháng trôi đi rất rõ ràng trước mặt,
làm đầu óc nàng quay mòng mòng. Nơi ở của nàng không phải một ngôi nhà. Chỉ là
nơi ngủ mà thôi. Là nơi bọn trẻ đến thăm và không bao giờ ở lại. Nó là nơi sẽ
luôn in dấu hình bóng những đứa trẻ mà lẽ ra nàng có thể có.
Trừ khi nàng quyết liệt
làm điều gì đó.
Điều mà không ai mong chờ.
Ít nhất là với Adam
King
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét