<Phần 3>
Kỳ nghỉ xuân đã kết thúc nên
không còn buổi giao ban sáng nào nữa ( Có lẽ ý nói En Chan không phải “giáo huấn” En Se mỗi
sáng), nhưng đó không phải tin tốt cần thiết lúc này. Vì lượng học
viên đăng ký học Tae Kwon Do mỗi ngày một teo đi.
“Bữa trưa ăn cà ri thì sao nhỉ?”
Dù mẹ nói là “trưa”, nhưng đến
lúc nấu xong chắc phải đến bữa tối.
En Chan liếc mẹ lấy rau từ tủ
lạnh ra trước khi bà di chuyển cây bút chì. Cái bút có những dòng chữ xíu xiu
trên thân, chạy qua chạy lại trước khi nó dừng hẳn và viết ra chữ: Sườn lợn.
“Mẹ! Sườn lợn sao!” Nó chạy đến
ngay sau mẹ lúc bà cầm bút lên.
“Cái đứa này!” Cái muôi hạ
cánh xuống.
“Oái!”
“Đi mua ít khoai tây cho mẹ.”
Đã 8 ngày qua nó không ăn thịt.
Nó thậm chí ước mình hoá thành bò để có thể nhai lại. Miếng thịt nó ăn ở cái
nhà hàng xa xỉ đó hiện ra trước mắt. Nó
phải diễn thêm hai lần nữa, nhưng cái thằng khốn bần tiện đó quát lên bắt nó chỉ
được uống nước hoa quả, thành ra nó còn chẳng được nếm vị thịt nữa. Bao giờ, ôi đến bao giờ cái công việc kì dị
này mới xong hả giời? Nhờ có việc này mà nó có thể trả dì Dong Ok cái nhẫn,
nhưng vẫn nợ ngập đầu. Bởi lẽ nó buộc phải vay tiền ông hàng thịt Koo để trang
trải cuộc sống.
“Này Ko En Chan.”
Nói đến nợ là thấy ngay chú
Ku.
“Mẹ cháu có nhà không?”
“Có ạ. Sao thế chú?”
“À chú chỉ đưa bà ấy cái này
thôi.”
“Gì đấy ạ?” En Chan chạy thẳng
đến chỗ chú Ku ngay trên ngưỡng cửa cầu thang.
“Đây á? Dầu óc chó. Người nhà
chú dưới quê gửi lên. Trị cảm lạnh tốt lắm đấy. Chú nghe nói mẹ cháu cảm lạnh hả?”
“Nhưng giờ mẹ cháu khoẻ hẳn rồi.”
“T-thôi, cứ cầm đi, tốt lắm đấy.”
“Thật ạ? Cháu xin. Cảm ơn chú
ạ.”
“K-không, để chú mang lên
cho. Cháu đang định đi đâu phải không.”
“À không sao đâu, cháu chỉ …”
“Đã bảo để chú mang lên cho!
Đi nhanh đi.”
Ông già túm chặt cái chai như
thể sợ nó lấy mất rồi chạy như ma đuổi lên gác. En Chan đần mặt đứng nhìn. Đúng
lúc ấy điện thoại đổ chuông.
“A lô?”
[ Vâng, đây là điện thoại từ
trường của En Se ạ. Tôi là quản sinh.]
“ Hả ? À v-vâng! Chào cô!”
Giật bắn mình, En Chan gập
người 90° cúi chào. Nó không làm gì sai, nhưng tim vẫn nện như trống trận. Mặc
dù trường học chẳng có gì giống đồn cảnh sát hay mấy nơi giông giống thế.
[Anh là anh trai của En Se ạ?]
“Sao cơ ạ? Anh trai á?”
[Trong hồ sơ viết thế.]
Cái gì cơ! Giờ còn nói dối cả
trong giấy tờ nữa hả?
[ Tôi đã thử gọi điện về nhà
nhưng không được. Có phải số điện thoại nhà mình đổi rồi không?]
“ Dạ không ạ. Chị gọi số nào
thế?”
Cuộc gọi bất ngờ của quản
sinh là để mời mẹ chúng đến trường. Khi được hỏi tại sao, quản sinh trả lời
chính xác điều mà nó dự đoán: En Se lại bày trò. Nó vẽ ra một kiểu câu lạc bộ mới.
Nếu chỉ có thể thì chẳng đời nào giáo viên biết, nhưng có người báo rằng con nhỏ
biển thủ lệ phí của hội viên. Biển thủ cơ đấy?
“ Đợi đến lúc tao tóm được
mày mà xem, con đần độn này!!! Đồ giời đánh! Chó chết! Làm sao mà con em mình cứ
phải gây chuyện cho chị nó dọn suốt đời thế không biết? Phát rồ lên mất. Ko En
Se, tao làm sao mới cải tạo được mày bây giờ hả? Khôn hồn thì để ý vào. Tao sẽ
ném trứng sống vào mặt mày!”
En Chan nhắn tin cho tất cả bạn
bè của En Se, lùng sục cả tiệm internet ( Nguyên văn: PC bangs- PC방,
nghĩa là “phòng máy tính”, một dạng trung tâm game như hàng net ở VN) lẫn mấy công viên, nhưng vẫn không thấy En Se. Rốt cuộc, nó đành phải quay lại võ đường, mồ
hôi đầm đìa, đầu óc bốc hoả. Trên mặt tủ trong võ đường, một núi quà bọc giấy
gói đang lấp lánh.
“Cái gì đây?”
“Có mấy chị đến để lại đấy.
Em bảo họ không được tự tiện xông vào như thế, nhưng họ không nghe. “
En Chan mở quà trong khi
Seung Kyung càu nhàu. Thư và chocolate, thư và chocolate, thư và chocolate,
toàn chocolate …
“Ai bỏ mấy cái này lại?”
“Mấy chị gái. Họ mặc đồng phục
trường nữ sinh Dong Mun. Họ bảo mình là nữ sinh trung học.”
“Chúng nó đến lúc nào? Có phải
trong giờ học không?”
“Em không biết. Họ vừa béo vừa
xấu, vừa có vẻ đần độn nữa.”
“Dịp gì nhỉ? Hôm nay sinh nhật
mình à?”
“Là Valentine. Thầy còn không
nhớ cả mấy việc như thế nữa ạ?”
“À biết rồi. Sao cũng được.
Nào nhóc! Đến giờ học rồi. Tập hợp. Nhanh nhanh!”
“Yayyyyyyyyyyyyyy!!”
“Mười hàng! Chào cờ!”
Trải qua mấy bài tập với cái
dạ dày rỗng tuếch, nó mệt bã. Lưỡi thì đau rát vì chỗ chocolate nó ăn luôn mồm,
còn đầu thì nhức buốt vì lo lắng cho En Se. Nó uống một cốc sữa, và đành phải
thay bộ võ phục ra mà chẳng kịp tắm rửa. Điện thoại của En Se vẫn tắt. Con nhỏ
ngu đần!! Mày ở đâu hả?!
***************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét