1 thg 4, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử số 1 -Chap 1.1


Chương I : Một tháng trước : Giờ thứ 25 của En Chan







<Phần 1> 7:50 pm-En Chan mua thịt

Hoa là hoa còn cây là cây, nhưng cái này thật khó hiểu. Mày là bông hoa hay cái cây thế ?
En Chan mải mê nhìn bức tranh qua ô cửa kính. Những bông hướng dương xếp thành hai hàng ngay ngắn, người mẹ và đứa con bước đi ở giữa, tay trong tay,
Chúng mày biết đấy, tao đã đếm tất cả chúng mày từ bảy năm trước. Có 72 đứa tất cả. Nhưng là 72 bông hoa hay 72 cái cây nhỉ ? Đúng là khó hiểu thật.
Ngay sau đó 1 tiếng lách cách vang lên. Cửa hàng thịt cuối cùng cũng mở cửa.
"Heyyy, chú Ku, chú có đấy ko ?" En Chan ngọt ngào khi lê đôi dép tông vào cửa hàng. Mùi hương thơm phức chỉ có ở hàng thịt thoảng qua mũi nó. Nước miếng bắt đầu tứa ra trong miệng nó. Ánh mắt En Chan đi thơ thẩn xung quanh khi nó lại gần quầy thu ngân. Nó tiếp tục dán mắt vào lớp kính trên quầy.Cái nhìn lóe lên vẻ thèm thuồng. Đôi mắt vừa mới đánh giá những bông hướng dương ban nãy, giờ chỉ còn phát ra cái nhìn bản năng hoang dã. Ngay lúc thấy màu đỏ của miếng thịt tươi, adrenaline bắt đầu chảy trong huyết quản nó.
"Ổn cả chứ ? Sao cháu bảo phải để ý chuyện gì cơ mà." Người bán thịt trông ỉu xìu đáp lại và tiếp tục mài dao.
"Cháu phải làm chuyện gì ?"
"..."
"Hình như dạo này thịt muối không bán được hả chú ?"
Như vài người nói, En Chan là đứa nghiện thịt. Khi nhìn miếng thịt, nó có thể nghĩ ngay ra hình ảnh của món ăn tương ứng trong đầu. Cốt lết, thịt ủ muối, thịt sốt cam chua ngọt...Và bất cứ lúc nào thấy miếng sườn là nó nghiến răng ken két. Không chỉ cực kì thèm, mà nó còn tưởng tượng được món đó trong vòng 1s
"Cháu mua thịt muối à ?"
"Không ạ, cho cháu ít thịt chân trước. Cháu định nấu kim chi hầm."
Kim chi hầm thực ra đã được nấu trong đầu En Chan sẵn rồi. Kim chi cắt vừa ăn, thịt lợn mỡ vừa phải, tất cả nấu cùng nước xuýt sền sệt đun sôi lăn tăn. En Chan, đang mải nuốt nước bọt tứa ra trong miệng, chợt nhận thấy có gì đó không ổn và ngẩng đầu lên. Chú Ku quá im lặng. Ông ngồi trên bậc cửa,ngây ra nhìn miếng thịt bày trong tủ kính. Nó chăm chú quan sát gương mặt như miếng thịt viên của ông. Trông ông có vẻ chán nản và nhăn nhó. Một miếng thịt viên méo mó.
"Chú ơi, chú làm sao thế ? Có chuyện gì sao ?"
Chú Ku, vẫn nhìn miếng thịt thất thần nãy giờ, mệt mỏi lên tiếng :
"En Chan này, cháu nghĩ gì khi nhìn mấy miếng thịt ?"
"Chú bảo thịt ấy ạ ?"
"Ừ."
"Thịt nào hả chú ? Cái này ạ ? Chân trước ?"
"Không. Nói chung thôi."
"Thịt lợn hay thịt bò ?"
"Đừng đùa nữa mà trả lời đi."
"Cả chân giò và đuôi bò ạ ?"
"Không ! Chỉ thịt thôi ! Thịt nói chung ấy." Chú Ku tự dưng hét lên. En Chan vẫn cố đùa dai tới tận khi liếc về phía người bán thịt một cái. Nó nhanh chóng tử tế trở lại và vừa cười vừa nói:
"Chú la hét cái gì nào ? Bình tĩnh, thư giãn đi. Như thế không tốt cho huyết áp của chú đâu. Nhìn xem, mặt chú đỏ hết cả lên rồi kia kìa."
"Bỏ đi. Quên đi. Mày đúng là không biết nghĩ. Đấy là lí do mày vẫn sống nhơn nhơn kiểu đấy hả ?"
"Chú đừng có dỗi lúc này chứ. Sao thế ạ ? Bệnh tả lợn lại bùng phát ở đâu à ?"
"Tao bảo mày thôi đi cơ mà. Chú nói chuyện gì với mày được đây ? Thôi bỏ đi !"
"Tsk,tsk, đừng xấu hổ với dỗi hờn nữa đi chú. Chú nói cháu nghe xem có vấn đề gì."
"Vấn đề là mày đang không hiểu chú nói gì ấy ! Thịt thôi ! Thịt nói chung ấy ! THỊT !"
"Vâng, thịt. Đấy là cái cháu mới hỏi chú đấy. Thịt gì ? Thăn bò hay sườn ? Cháu phải biết mình nói gì chứ."
"Arrrgh !" Chú Hong điên tiết lôi khay thịt ra khỏi tủ bày và ném phịch xuống mặt quầy. Miếng thịt tỉnh bơ nảy lên trên mặt thớt. En Chan thình lình câm như hến. Nó bắt đầu thấy nổi giận với ông. Chú ấy đang làm cái quỷ gì thế này ?
"Nếu tao bảo thịt thì mày chỉ cần hiểu là tao bảo thịt nói chung thôi ! Chân sau không là thịt à ? Ai bảo chỉ có thăn bò với sườn mới là thịt." Chú Hong bắt đầu chọc chọc miếng thăn bò và dẻ sườn. Ông càng làm vậy mắt En Chan càng mở to hơn, còn hơi thở thì càng thêm rời rạc.
Chú ấy đang đi quá xa rồi ! Sao chú ấy lại làm hỏng chỗ thịt ngon tuyệt đó ? Ai sẽ ăn chúng đây ? Mấy cái móng tay cáu bẩn ấu bấm vào quá sâu rồi. Chú ấy định bán kiểu gì ?
Rồi một ý nghĩ cực kì tuyệt vời lóe lên trong óc nó.
Chú ấy không thể bán chúng được. Nếu bán chú ấy sẽ là kẻ vô lương tâm. Nhưng bỏ đi thì thật đáng tiếc, nên nếu chú ấy bảo thì mình có thể lấy giúp . Miếng thịt vẫn sẽ ngon nếu đem nướng kên. Nhưng cứ chờ đã ! Đúng là ý hay, "dìm hàng" miếng thịt như vậy để được tặng không nó về ăn.
"Đắt rẻ thế nào thì thịt Han Woo vẫn là thịt, bò Kobe cũng thế ! Hiểu ko nhóc ? Bây giờ tao hỏi, mày nghĩ gì khi nhìn miếng thịt này ?""
"Thịt là thịt thôi. Có cái gì để mà nghĩ đâu ?
"Có cái để nghĩ chứ, đồ đần !"
"D...đần á ?" En Chan lập tức nộ khí xung thiên "Này chú ! Chú bảo ai đần ? Khi thấy thịt, cháu chỉ muốn ăn thôi. Còn cái gì để nữa để mà nghĩ chứ?"
"Wow, ngay cả con gái như mày cũng chẳng có tí cảm xúc nào sao ?"
"Liên quan gì tới chuyện cháu là con gái chứ ? Chú khô quắt rồi ông già ế vợ ạ !"
"Con heo này ! Can hệ gì tới mày? Can hệ gì tới chuyện tao là lão già ế vợ hả?"
"Nhìn lại chú đi! Cháu là con gái thì cũng liên quan gì đến chú ?"
"Mày là đứa con gái thậm chí còn không thèm cãi lại khi người ta bảo mày là con trai, con ngốc.”
"Mãi phát chán rồi, được chưa ạ ? Có phải lần một lần hai đâu, ngày nào chẳng thế. Lần nào cháu cũng phải giải thích...Trời đất ! Chú hiểu ý cháu mà ! Chú bị làm sao thế ?"
"Mày khoái chí lắm hả ?"
"Gì cơ ? Khoái chí cái gì ?"
"Mày khoái chí thấy mọi người nhầm mình là con trai. Mày thích mấy đứa con gái trung học cơ sở và phổ thông vây quanh chụp ảnh mày lắm phải không ?"
"Này ông chú, cháu có biến thái đâu ! Ông già khùng này, chú nghĩ mình đang rắc muối vào vết thương chắc ?
"Ông già khùng ? Được thôi, mày thích thế hả ?"
"Cháu không biết ở đâu hay tại ai mà chú say rượu, nhưng cớ làm sao mà chú cứ trút giận lên cháu thế ? Cháu là cái bao cát của chú chắc ? Chú toàn trút giận vào đầu cháu thôi."
"Rồi sao, tao không được nổi giận nữa chắc ? Tao không thể nổi điên lên vì là kẻ vô dụng trượt kì thi văn ShinChon 14 lần à ?"
"Gì đấy, chú tự hào đã trượt 14..."En Chan im bặt. 14 lần ? Oh, hôm qua mới là 13 ! Ah, đấy là lí do chú Ku trông như sắp nổ tung vậy."
"Họ...thông báo kết quả rồi ạ ?" Tsk tsk, chắc chú ấy lại trượt rồi.
"Chú đã được báo mộng. Mấy đêm trước chú mơ thấy bị mắc bẫy và ngạt thở  dưới một con bò sữa. Con bò cái đó làm chú ngạt thở bằng mấy bầu vú và nói : "Cắt tôi đi ! Cắt tôi đi !" Chú cố sức vùng vẫy vì cảm thấy sắp tiêu đến nơi rồi, nhưng lát sau chú nhận ra mình đang cố cắt con bò đó từ bên dưới."  Chú Ku đặt cái chân giò lên thớt và bắt đầu chặt thành miếng to. " Nhưng con dao đần độn này không nghe lời. Nó cứ trượt qua trượt lại trên da con bò như đang cưa lên đấy vậy, Con con bò vẫn tiếp tục cười và nói : "Cắt tôi đi ! Cắt tôi đi !" "
"Kể cả thế chắc cũng phải đẹp lắm."
"Cái gì chắc cũng phải đẹp cơ ?"
"Chú thích ngực chứ gì ? Tốt quá rồi đấy thôi, " bộ ngực"  lớn"
"Mày là đồ... !"
"Cháu biết chú dán những bức tranh in mấy bộ ngực trên tường phòng ngủ. Cháu hiểu sở thích của chú, nhưng tờ lịch đấy từ năm 1999 rồi. Sao chú vẫn treo lên ?"
"Mày nghĩ tao treo nó vì bức tranh à ? Tao treo lên vì đấy là tháng bố mẹ tao mất. Vấn đề của mày đấy ! Ngay cả khi sinh ra là con gái thì đầu mày cũng chỉ toàn cặn bã. Tao không hiểu nổi làm sao mày thấy mình đủ tư cách để dạy dỗ đám trẻ. Nếu có con tao chẳng để mày dạy đâu."
"Ha, chú cứ lấy vợ đã rồi hẵng nói."
"Ôn con, mày vẫn có con được mà không thèm cưới xin chứ gì  ?"
"Làm sao được ? Nhận nuôi ạ ?"
"Đấy không phải cái...Đằng nào chú cũng không kiểu gì nói chuyện với mày được mà không chóng hết cả mặt. Dừng ở đâu rồi ?"
"Cái giấc mơ ngốc ấy chú."
"Mấy thằng mất dạy khốn nạn. Chúng nó thì biết gì, huh ? Tất cả lũ giám khảo đều như nhau cả. Văn đàn thối rữa đến tận lõi rồi. Đúng là sân chơi cho mấy thằng ngu bẩm sinh."
"Đúng thế. Hoàn toàn thối rữa." En Chan vừa trả lời sáo rỗng vừa dán mắt vào thớt. Số miếng thịt đang tăng dần. Chú ấy đang cố làm thịt băm à ?
"Một bài thơ có gì nào ? Cảm xúc. Ấn tượng. Phải chậm rãi thưởng thức từng câu, từng chỗ trống và dấu cách. Và phải đọc hết cả bài để mà tận hưởng sự hồi hộp tinh tế. Mấy kẻ không ra gì chỉ đọc mỗi tiêu đề và 1, 2 dòng đầu rồi quẳng nó sang một bên. Chúng không có đủ trách nhiệm của một giám khảo công minh. Dù là nhà thơ nổi tiếng hay tiểu thuyết gia thì cũng có ý nghĩa gì nếu không đánh giá nổi nghệ thuật chân chính ?"
"Lần này tiêu đề là gì ạ ?"
"Khối lập phương vô hạn của thịt tươi. Máu nhỏ giọt, thịt dính, mỡ trắng, tủy sống trong những khúc xương. Cuộc sống của người bán thịt, người cắt những miếng thịt tươi thành những khối lập phương, niềm vui, nỗi buồn, sự trống trải của anh ta. Bài thơ của chú thấm đầy những thứ ấy."
"Đấy là lí do chú cứ hỏi cháu nghĩ gì khi nhìn thấy thịt ạ ?"
"Ừ. Khi chú nhìn tất cả đống thịt này…"Chú Ku thở dài và nhặt lại con dao vừa ném xuống trong lúc cao hứng . En Chan không ngớt trông mong ông nhận ra những miếng thịt đã mỏng đi biết bao nhiêu.
"Thịt chính là cuộc sống của chú. Mối quan hệ phức tạp chú không thể rũ bỏ dù có muốn. Sao chúng không hiểu nổi sự thâm thúy ấy nhỉ ?"
"Chắc họ ăn chay hay gần như thế."
"Gì cơ ?"
"Giám khảo có thể là người ăn chay chú ạ. Mốt ăn uống lành mạnh mới ấy mà." Chú Ku bối rồi dừng dao giữa chừng. En Chan chớp cơ hội giải cứu chỗ thịt.
"Ăn uống…lành mạnh ?"
"Vâng. Đấy là lí do dạo này rau đắt hơn thịt. Chú không biết ạ ?" Nó rút ra tờ 5$ trả tiền cho miếng thịt giờ đã quá nhỏ không thể hầm được.
"Bỏ đi."
"Sao ạ ?"
Chú Ku quay trở vào phòng với cái nhìn trống rỗng.
Chú ấy đang shock chỉ vì mình đoán rằng giám khảo có lẽ là người ăn chay ? Mình chỉ nói là có thể thôi mà.
<Hết phần 1>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét