20 thg 11, 2012

Tiệm cà phê hoàng tử - Chap 10.2


En Chan phát sặc. Rượu phụt ra khỏi mũi nó. Anh ta ném cho nó cái khăn ăn.  Nó đỏ mặt vì cáu tiết và xấu hổ. Không chỉ thế, cảm giác khi anh hôn nó lại quay về và khiến tim nó đập như chạy. Mắt nó vẫn tiếp tục nhìn vào môi anh, nên nó nhấc mắt đi để tránh.


" À, chắc là đàn ông thì có cách xử lý riêng, tôi chắc vậy."
Không khí càng lúc càng đi xuống.
" Sao ? Sợ à?"
" Sợ á, không …" En Chan ấp úng và khụt khịt mũi.
" Mặt cậu viết rằng cậu đang sợ. Tôi đã súc miệng ba lần, tôi thấy quá kinh rồi nên đừng bao giờ nhắc lại nữa."
" Tôi nói gì đâu? Chú mới là người lôi ra đấy chứ."
" Giờ nghĩ lại cũng thấy nó khá vui đấy. Làm sao mà mấy thứ quái dị đó lại đến với mình cơ chứ."
" Tôi nghĩ đúng thế đấy."
" Tôi có anh bạn gay thì phải? Và tất cả những thứ chứa trong đầu anh ta chỉ có tình dục. Cậu vẫn còn trẻ, có lẽ vẫn có thể phát cuồng khi nhìn thấy một cái váy. Tôi nói cậu nghe, đời học sinh trung học ấy, cố mà chăm lo cho cái thân mình khi còn trẻ. Nếu cậu chơi bời quá nhiều khi còn trẻ, cậu sẽ hủy đời mình đấy. Nói theo kiểu đó thì thằng cha kia có tất cả dễ ợt nhỉ? Hắn ta chẳng phải lo lắng về việc làm ai đó dính bầu hay chịu trách nhiệm gì đó."
" Thế A-AIDS thì sao?"
" Chắc chắn cậu gãi đúng chỗ ngứa rồi đấy. Cậu có chắc cậu đang sống ở thế kỷ 21 không? AIDS không xảy ra với cậu chỉ vì cậu là gay đâu. Bao cao su có phải chỉ để thổi bong bóng hình thú đâu."
Anh ta liếc nhìn En Chan. En Chan đột nhiên nín thở. Tim nó phập phồng khi nó bỗng dưng nhớ ra họ đang ở riêng trong khách sạn. Mặc dù bên ngoài nó giống con trai, nhưng bên trong, nó vẫn là một đứa con gái bình thường. Vậy nên khi tim nó đập ầm ầm khi ở riêng với một anh chàng đẹp trai là có vấn đề. Trái tim loạn nhịp và sự lo âu khiến lời nói của nó run rẩy.
" S-sao chú lại nhìn tôi thế?"
" Cậu đã bao giờ dùng bao – quên đi. Không đời nào đến tuổi này mà chưa dùng nó phải không?"
" C-chú không thích trẻ con à?"
En Chan vội đổi chủ đề khi thấy nhịp tim của mình đến giới hạn rồi.
" Đó là lý do chú không kết hôn à?"
" Cậu nghĩ cậu có thể lèo lái cuộc đời của một con người theo hướng mình muốn và để mắt đến chúng gần 20 năm à?"
En Chan sững sờ mất một lúc vì biểu hiện hết sức thật lòng của anh.
" Nếu c-chú quan niệm như thế, tôi thực sự không … "
" Đôi khi – không, là hầu hết mọi khi, rất khó để chăm sóc cho chính bản thân mình. Đời là thế. Cậu nghĩ mọi thứ có thay đổi không khi cậu 40? Hay 50? Khi thế giới trở nên xấu xa, đầu óc và cơ thể thì rệu rã, cậu thậm chí sẽ còn yếu đến mức phải sống nhờ vào người khác. Vì thế mà người ta phải kết hôn và sinh con."
Anh uống rượu với vẻ mặt nhạo báng. Nó nhìn chăm chú như thể mặt anh được chiếu lên màn hình lớn vậy. Rượu vang chảy gọn vào môi anh, những ngón tay giữ chiếc ly, gò má hóp nhẹ khi nuốt rượu, ánh mắt nhìn nghiêng 45 độ. En Chan hít vào. Nó lại thừa nhận lần nữa rằng anh quả thực đẹp trai. Bản năng phụ nữ trong nó bị hút về phía một người đẹp trai. Chẳng có gì khác …
" Nghĩ mà xem. Cậu gây ra sai lầm và rồi lại hối tiếc, vậy cậu nghĩ mình là ai mà đòi bảo vệ người khác chứ?"
" Cha mẹ cũng là người mà, dĩ nhiên họ sẽ phạm sai lầm."
" Nếu họ phạm sai lầm với lũ trẻ thì sao?"
" Này nhé. Tôi đã phạm lỗi với cha mẹ nhiều hơn họ đối với tôi. Tôi thường bị thương hồi bé, nhưng khi lớn lên chú sẽ hiểu. Khi chú thành người lớn, chú bắt đầu nhận ra rằng làm người lớn không có nghĩa là hoàn hảo."
" Nếu chỉ bị thương thôi là còn may. Nhưng dù có cố ý hay là không, cậu có thể phá hỏng đời chúng. Có thể là suy nhược thần kinh hoặc bệnh tật, hoặc tai nạn xe bất ngờ như cha cậu."
" Cha tôi?"
En Chan tỉnh rượu ngay lập tức.
" Chú muốn nói cha tôi đã làm hỏng đời tôi à?"
" Tôi không nói thế. Tôi chỉ nói có thể đã thế thôi."
" Như nhau mà!"
" Đừng có gào lên nhóc. Tôi đang cố giải thích rằng kết hôn cũng giống như đào mộ cho chính mình ấy."
" Đúng là thối nát!"
" Này! Đủ rồi đấy. Không cho cậu uống nữa."
" Chết sớm là lỗi của cha tôi sao? Cha tôi là người bắt được tôi khi ngã từ trên ban công xuống lúc đang chơi. Chú có hiểu không? Tay ông bị gãy mà ông còn chẳng hay biết. Ông sợ tới mức ôm tôi lúc đó còn đang khóc chạy thẳng tới bệnh viện. Nếu cha không bắt được thì giờ tôi cũng không ở đây đâu. Đó là cha mẹ. Vì con cái, họ cho đi tất cả. Đó mới là tình thương của cha mẹ."
Nhớ đến cha khi đang say làm mũi nó cay xè. Nhưng cái giọng đó lại khinh bỉ,
" Trẻ con không biết nghịch ngợm quanh ban công là nguy hiểm. Người lớn biết, nhưng họ lại không để ý. Nếu không sinh ra thì cậu sẽ không phải gặp nguy hiểm. Cậu biết tại sao trẻ sơ sinh lại khóc khi sinh ra không. Chúng đang chửi rủa vì phải ra đời. " Các người bắt tôi đến nơi này, nên đừng có đứng đó cười! Chỗ này là địa ngục! Các người sống ở đây, các người biết thừa!" Chúng nó nói thế đấy. Chúng biết vì đó là khoảnh khắc con người gần với các vị thần nhất. Chúng biết cuộc sống trên trái đất này chẳng khác gì địa ngục."
" Ngôi sao trong cái phim bi kịch của chú hả? Chậc chậc. Điều gì làm chú sa đọa thế? Chú bị ai đó làm tổn thương nặng nề khi trưởng thành hả?"
" Tại sao người như tôi phải trải qua cái điều đó? Tôi lớn lên chả thiếu thứ gì."
" Phì. Thế có nghĩa mọi thứ chú nói nãy giờ là rác rưởi."
Đúng lúc đó điện thoại kêu. Sau khi kiểm tra tên người gọi, anh mang nó vào phòng. Giọng anh có thể nghe  được xuyên qua khe cửa hẹp.
" Vâng, có chút chuyện. Vâng. Ở đây thoải mái hơn."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét