Chương 10
Cà phê chanh xua tan dư vị của rượu
<Phần 1>
"Tóc cậu thì mềm,
chả có tí cơ bắp nào… Này, nhấc cổ thế này xem nào."
En Chan giật mình
nhìn Han Kyul. Chưa kịp phản ứng gì cằm nó đã bị đẩy lên.
" Cũng chẳng
có trái cổ nữa."
" Đấy là cái
gì?"
" Cậu có thật là con trai
không?"
Mồm En Chan há hốc, mặt mũi thì đờ
đẫn nhìn anh chăm chăm.
" Có vẻ thằng nhỏ này lại
thù hằn gì mình rồi. Sao nào, muốn giải quyết à? Muốn đánh thì ăn trước
đã."
En Chan không thở nổi suốt quãng
thời gian họ leo lên cầu thang gỗ. Nó nhìn người đàn ông đi đằng trước mà tim
chạy đua trong ngực. Nó cảm giác mình sắp chết vì bệnh tim mất. Nằm xuống chắc
chắn là không tốt cho cơ thể rồi. Ù té thôi.
"Ê, đừng có trì độn ra nữa. Nhanh lên." Anh
quát to khi giữ cửa phòng S11 mở.
Bà nó. 5$ một giờ
đang giữ chân tôi.
Hơi ấm dễ chịu đón
chào khi nó bước vào trong. Phòng S11 dường như luôn chờ đợi anh ta quay lại.
Điều này làm nó tò mò.
Đây là nơi anh sống
à?
" Đi tắm
đi."
" Gì?"
" Cậu không định
tắm à? Định ăn trong khi người như con chuột lột thế á?"
" Được mà. Tí
nữa nó tự khô ngay."
Người đàn ông thở
dài khi mở tủ quần áo và lầm bầm.
" Trời đất, thằng
nhỏ này nhỏ phát gớm. Đây, mặc cái này đi."
" Không sao
đâu. Sao tôi lại mặc đồ của chú?"
" Đừng có cãi
mà đi tắm đi."
Chiếc áo phông đen
và chiếc quần kaki, một cặp quần lót còn nguyên bao bì bay đến chỗ nó. Nó không
định mặc đồ lót của đàn ông, nhưng nó muốn dùng phòng nghỉ. Nó phải đi tiểu
thôi.
Không còn sự lựa chọn
nào, nó cầm quần áo và đi vào nhà tắm. Nó khóa cửa và nhanh chóng làm việc của
mình. Nhìn ngó xung quanh, nó nhận ra riêng cái phòng tắm đã là một sự ấn tượng
không nhỏ chút nào. Phòng tắm của nhà nó luôn lạnh ngắt, áp lực nước thì thê thảm,
và sàn thì lạnh đến mức phải lau chùi nó quả là đau đớn. Bất kể thời gian đã huấn
luyện nó quen với những điều kiện như thế, nó vẫn cảm thấy hổ thẹn nếu rời đi
mà không tận hưởng cái phòng tắm ấm áp và tiện nghi này. Sau khi kiểm tra lại cửa
lần nữa, En Chan thản nhiên đứng dưới vòi sen.
" Gì đây? Sao
nhiều dầu gội thế?"
En Chan nhấc từng
chai một trong số mớ chai lọ nằm quanh vòi sen lên. Tất cả chữ trên đó đều nguệch
ngoạc đến mức nó không hiểu được mỗi thứ dùng ra làm sao. Những gì nó nhận ra
được là chữ "dầu gội". Ừ, nó chẳng cần cái gì khác, chẳng việc gì phải
tìm hiểu đúng không?
"Ahhhhhhh,
thích thật."
Sau khi tắm gội
xong, En Chan quấn lên cái khăn tắm to bằng cả người nó và lau tóc bằng cái
khăn nhỏ hơn. Khô ráo rồi, nó nhắc mớ quần áo sũng nước lên, có điều chúng ướt
quá không thể mặc tử tế được. May sao đồ lót vẫn không ướt. Khi En Chan ra khỏi
phòng tắm thì chuông cửa reo. En Chan vừa xắn tay áo và gấu quần lên vừa đi về
phía có tiếng chuông. Cái lưng quần vừa vặn làm nó khó chịu. Cứ nghĩ một người đàn ông bụng có 28 inch
(khoảng 70 cm) bằng nó xem! Đúng là đồ chán ngấy!
" Tắm xong rồi
à?"
Có mùi thịt nướng.
" Chú dùng cái
quần này hồi trung học đúng không?"
" Tôi tốt nghiệp
trung học lâu rồi. Mặc quần từ hồi đó làm gì?"
" Chú không thấy
giờ nó chật rồi sao?"
" Này nhóc,
thích cái quần thì cứ nói thích đi. Đừng vòng vo chỉ vì cái quần. Đằng nào tôi
cũng chả thích mặc cái quần cậu mặc đâu nên cầm luôn đi."
" Chú đi đâu đấy?"
" Đi rửa
tay."
" Tôi ăn trước
được không?"
" Nếu tôi bảo
không thì cậu chờ nổi không?"
" Nếu chú bảo
đợi …"
" Tôi không phải
bạo chúa đâu. Ăn đi."
En Chan vui sướng cầm
dao nĩa lên. Những món ăn vừa ngon vừa đắt bày đầy mặt bàn phủ khăn trắng tinh.
Nhưng nó chả lo phải ăn gì trước. Kiểu gì nó cũng ăn tuốt.
" Mmm đúng là
sát thủ. Đây
là gì, thịt bê? Mềm quá."
Nó đang xì xụp ăn mỳ ống với tỏi
khi anh quay lại. Anh chặc lưỡi rót rượu,
" Nếu thế này mà còn không
phải là cách ăn mày ăn thì tôi không biết là cái gì mới đúng."
Dù khó chịu vì những lời này, En
Chan vẫn cười tươi khi ăn. Nó uống cạn từng ly vang anh rót cho.
" Cậu mà say và giở trò nữa
là chết chắc đấy."
En Chan mồm đầy thịt lắc lắc đầu.
Làm sao nó có thể giở trò với người cho nó miếng cơm manh áo hàng ngày được?
" Mấy cái này ở đâu ra?
Khách sạn tặng không cho khách à?"
" Chẳng có gì cho không
trong cái thế giới này cả. Tiền hết đấy."
Nếu thế thì hẳn là đắt lắm. Có lẽ
nó nên ăn chậm hơn.
" Của nhà hàng
Italy
trong khách sạn này. “My Ex-Wife's Secret
Recipe.” Đã nghe bao giờ chưa?"
En Chan mồm đầy
salad tươi ngon lại lắc lắc.
" Bếp trưởng
là người Ý. Giám đốc khách sạn này đã thử món ăn của ông ta ở Ý và bị thuyết phục,
nên đã mang bếp trưởng tới đây. Đó là phong cách Ý lai Pháp. Khá ngon đấy chứ?
Cái miệng của cậu chắc chưa bao giờ được ăn thứ gì như thế."
" Tên là gì
cơ? Cái gì mà vợ? Tôi không nhớ nổi, dài quá."
“My Ex-Wife's Secret
Recipe.”
" Đấy mà là tên nhà hàng
à?"
" Ừ nếu cậu dịch nổi."
" Dịch nổi? Này, chú cũng
không chắc hả sajangnim? Chú cũng không nói tốt tiếng Anh à? Chú có phải thề im
lặng suốt thời gian học ở Mỹ không?"
" Ăn đồ ăn của cậu đi."
Nó chấm bánh mì vào nước thịt và
tráng miệng bằng kem táo. Có cái gì đó là lạ/ Bình thường khi ăn, nó có thêm
năng lượng, nhưng giờ nó càng lúc càng uể oải. Cảm giác đó không tệ; thực ra là
khá thoải mái và dễ chịu.
En Chan giơ cái ly
không ra. Han Kyul vẫn đang ăn dở, rót thêm
rượu.
" Nhìn cái điệu
ngồi kìa. Ngồi thẳng lên khi ăn."
En Chan nhấc chân lên ghế ngồi kiểu Ấn Độ."
" Tôi ăn xong
rồi mà."
" Cái bản mặt
làm sao thế kia?"
" Làm sao
cơ?"
" Nhìn như mặt
con lợn được thỏa mãn í."
" Giời ơi, chú
ăn nói vô duyên thế. Tôi chả hiểu sao phụ nữ cứ bám lấy chú. Chắc là vì tiền nhỉ?
Nhưng chú không muốn kết hôn sao sajangnim? Những phụ nữ được sắp xếp xem mặt
tôi thấy ai cũng đẹp cả. Ô! Hay chú giấu một người phụ nữ ở đâu rồi?"
" Cậu ăn nói
cũng chả ra làm sao cả. Người phụ nữ giấu đi? Phụ nữ là hành lý hay sao mà giấu?"
En Chan liếm môi khi uống xong rượu.
Sau khi nốc quá nhiều nó thấy hơi phê phê. Mình nên về nhà trước khi say …
" Cái cô sau này quay lại
cũng xinh xắn, mỗi tội phiền nhiễu một tí."
" Tôi không biết cậu đang
nói cô nào, nhưng tất cả phụ nữ đề phiền nhiễu."
" A tôi hiểu rồi! Chú ghét
phụ nữ phải không?"
" Cậu biết mình đang lảm nhảm
gì không?"
" Tôi biết mà. Người ghét phụ
nữ hử?"
" Tại sao tôi lại ghét phụ nữ?
Nếu ghét phụ nữ thì tôi sẽ phải làm gì với cái ý nghĩ về sex 30 giây một lần hả?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét