<Phần 2>
Khi nó mặc quần jean rộng, áo
chui đầu xám và mũ lưỡi trai, Han Kyul nghĩ chắc chắn thằng nhóc là đồ cặn bã.
Nhưng giờ khi nó mặc vest và đeo cà vạt, Han Kyul nghĩ nó trông cũng không tệ.
Ko En Chan. Nó khăng khăng mình 24 tuổi, nhưng đảm bảo thằng nhóc chỉ khoảng
hơn 20. Mã số an sinh xã hội nó viết trong hợp đồng cũng có thể là giả. Loại
người như thằng nhóc đó là vậy mà. Đời chúng nó chỉ toàn dối trá và tội lỗi.
Nó không cao hơn 5ft7, dáng mảnh
dẻ. Da trắng, mắt to tròn, và môi đỏ một cách bất bình thường. Nó trông giống
ca sĩ chính trong nhóm nhạc thần tượng hơn. Ngày nay, lũ con trai đủ xinh đến mức
bị nhận lầm là con gái đầy rẫy. Ko En Chan không phải ngoại lệ. Chỉ cần ngậm miệng
lại, phong thái của nó đã khác. Trời đất, Han Kyul nghĩ thầm, đúng là phí một
khuôn mặt đẹp. Dick mà ở đây chắc thèm nhỏ dãi.
Han Kyul để mắt đến En Chan vừa
bước vào nhà hàng. Hắn nhìn nó lâu đến mức người phụ nữ ngồi chéo với hắn cũng
để ý thấy. Cuối cùng cô ta quay đầu nhìn En Chan ngồi xuống cái bàn kế bên.
“Người anh quen à?”
“Kiểu như vậy.”
“Ồ thế thì anh nên đến chào một
câu đi. Không sao đâu.”
Nó móc đâu ra cái bộ vest tồi
tàn thế không biết? Thằng ngu này, có muốn mặc vest cũng phải chọn bộ nào vừa với
mày chứ.
“Tôi đang cân nhắc. Không biết
có nên làm thế không nữa.”
“Sao không?”
Vì như vậy xấu mặt muốn chết.
Đây là concert của 7080 chắc? Cái cà vạt đó bị
làm sao thế?
“Chúng tôi có một … quá khứ
hơi ngại ngùng một chút.”
Nếu đồ đần độn siêu hạng đó
không bấn loạn lên vì tưởng họ là gay hay mấy thứ linh tinh đại loại thế, Ko En
Chan đã thẳng tiến tới đồn cảnh sát rồi. Con nhỏ ngu ngốc, kể cả khi đã bị mẹ hắn
xỉ vả, vẫn vác mặt đến khách sạn quấy rầy hắn, tuy nhiên lại phát hoảng lên khi
thấy cảnh hắn ở cùng Ko En Chan. Khi Han Kyul thấy ả bỏ chạy với vẻ mặt phẫn nộ,
một sáng kiến loé lên trong đầu hắn.
Kết hôn á? Mơ đi. Còn khuya mới
tống được tôi đi.
Hắn đưa cho En Chan một lời đề
nghị. Nó nghĩ gì về việc làm bán thời gian?
Nhưng ngay cả sau khi mưu đồ cùng thằng ăn trộm bị vạch trần, thằng nhóc
khó tin này vòi tiền ngay trước mặt hắn. Không chỉ thế nó còn đòi hơn gấp vài lần.
Han Kyul không tài nào hiểu nổi cái gì khiến nó làm vậy. Nếu muốn, nó chỉ việc
đe doạ để khiến hắn sợ sệt mà làm bất cứ cái gì nó muôn thôi mà.
“Cô nghĩ sao về kiểu như cậu
ta? Tôi nghe nói con trai xinh xắn dạo này được hâm mộ cuồng nhiệt lắm.”
“À, bản thân tôi không thực sự
… “
Cô gái hắn hẹn gặp hôm nay ít
nói quá mức để cố tỏ ra chín chắn và trong sáng. Hắn chán đến mức muốn phát
ngáp ngắn ngáp dài. Đúng lúc ấy hắn thấy bồi bàn lại gần chỗ En Chan ngồi. Hắn
đọc được môi thằng nhóc: Cho tôi một suất B.
“Tôi xin phép một chút nhé?”
“À tất nhiên rồi.”
Han Kyul vọt nhanh đến, nhưng
người bồi bàn đã nhận order và đi mất.
“Hey Ko En Chan, tôi cứ nghĩ
mình nhầm khi thấy cậu ở đây đấy.” Hắn giữ giọng vui vẻ, nhưng vẻ mặt thì giận
điên người khi ngồi xuống sát sạt En Chan. Cô gái có thể thấy thẳng mặt En Chan
và nửa mặt nghiêng của Han Kyul từ chỗ cô ta ngồi.
“Ngày nào không hẹn chú cứ nhất
định phải hẹn vào cái buổi chiều thứ sáu bận tối mắt này sao? Chiều nào tôi
cũng có việc cả. Chú là đồ ăn bám à?”
“Này câm đi nhóc. Mày đấy, ai
bảo mày gọi đồ ăn hả?” Han Kyul gầm gừ bằng tông giọng bé hết mức có thể.
“Sao cơ, chú tưởng tôi sẽ ngồi
trơ ra ở một nơi như thế này mà chỉ uống nước suông thôi chắc? Chú không thấy
làm thế khác người lắm à?”
“Thế thì mày tự đi mà trả.”
“Tôi chỉ đủ tiền đi xe bus
thôi.”
“Không phải việc của tao. Tao
đã vét sạch cả tài khoản vì mày rồi. Mang ID đi không?”
“T-tôi đã bảo là tôi làm mất
rồi mà. Tôi đã đi xin lại nhưng, c-chưa được.”
“Tao chụp ảnh mày trong điện
thoại rồi, nên nếu mày đang tính giở trò thì đừng có dại. Mày mà làm gì thì tao
sẽ dán kín ảnh mày trên tường đồn cảnh sát đấy.” ( Ý nói đến mấy tờ Truy nã J)
“Ảnh á? Chú làm cái trò gì rồi?
Chú phải học tin tưởng người khác và suy nghĩ tích cực hơn đi. Tại sao cứ phải
nhăn nhó thế mới được?”
“Gì cơ! Thằng oắt này!”
“Sao chú cứ coi tôi như tội
phạm thế?”
“Đấy là lý do tao bảo mày làm
cho tốt vào. Với lại, cái bộ vest này làm sao thế? Của bố mày hả?”
“Chú bảo tôi mặc vest mà.”
“Mày không có nổi bộ vest nữa?
Thôi bỏ đi. Thực hiện giai đoạn 1.”
“Luôn sao? Tôi chưa kịp ăn …”
“Tao cũng đã ăn đâu.”
“Ừ thế nên ăn trước đã rồi
hãy …” En Chan ngừng nói, ngó về phía cô gái. Han Kyul không quay lại mà tiếp tục
nhìn En Chan đang chớp mắt lia lịa.
“Sao thế?”
“Là cô gái đó phải không? Bức
ảnh ấy?”
“Ảnh gì?”
“Chú biết mà, mảnh giấy chú
viết số điện thoại cho tôi lần trước. Oái! Tôi chưa trả cho chú à?”
“Đặt tay lên bàn đi.”
“Có thật phải làm thế này
không vậy?”
“Mày tưởng tao muốn chắc?”
En Chan làm bộ mặt như vừa phải
nuốt quả hồng xanh chát xít và đặt tay lên
bàn. Han Kyul vòng tay giữ lấy cánh tay nó như mấy đôi tình nhân hay làm.
“ Cười lên, nhóc.”
“Ahjussi, tôi đang cười đây.”
Han Kyul nhe răng cười. Khi hắn
dịch sát thân trên vào gần hơn giữa họ, nụ cười méo xẹo của En Chan còn lệch hẳn
đi.
“Chú là đồ biến thái phải
không ahjussi?”
“Mày định phá đám à?”
“Chú có nghĩ làm thế này có
tác dụng không?”
“Mày cũng thấy như tao thấy rồi
còn gì. Cô gái hôm trước ấy.”
“Cô ấy rất xinh …”
“Tại sao? Mày thích à?”
“ Tôi chẳng thấy có lý do gì
để Mr Gàn-dở bỏ rơi cô ấy cả. Nếu chú bị bỏ rơi thì có lý hơn.”
“Mày muốn bị đập à? Mày thấy
tao giống đồ dở hơi lắm hả?”
“Không. Chú chỉ trông giống
tên biến thái toàn tập thôi.”
“Mày là thằng ch-“
“Suỵt.”
“Rồi mày biết tay tao. Thôi.
Đến lúc rồi. 20 phút nữa tiếp tục giai đoạn 2.”
Trước khi đứng dậy, Han Kyul
với tay ra vò tóc En Chan. Đột nhiên hắn lúng túng. Cái này không có trong kế
hoạch …
Han Kyul ngượng ngùng quay
đi.
“Tôi rất xin lỗi. Chúng tôi
có nhiều chuyện tâm sự.”
Người phụ nữ tỏ ra cáu kỉnh.
Cô ta là người đứng đầu danh sách mà mẹ đưa cho hắn. Thế có nghĩa cô đến từ một
gia đình nền nếp, thông minh và xinh đẹp. Hắn muốn đổ sữa lên người cô ta. Y
như hắn muốn đập nát những âm thanh hoàn hảo của mấy phím đàn đen trắng…
“Chúng ta ăn thôi nhỉ?”
Han Kyul duỗi tay cầm cốc nước
lên, cảm giác hơi kỳ cục. Cảm giác khi trước còn vương lại trên đầu ngón tay hắn,
khiến chúng râm ran. Cái cảm giác trên mái tóc đen của thằng nhóc. Nó mềm mượt
và thẳng thớm. Chắc vì nó vẫn còn nhỏ. Ngay cả lông lợn con cũng mềm khi còn nhỏ
mà. Nhưng tại sao ngay từ đầu hắn đã vò tóc thằng nhóc? Ôi, đó chỉ là một phần
kế hoạch. Đúng vậy. Để chuyện thêm thuyết phục.
Wow. Nhìn thằng nhóc ăn kìa.
Nó lau sạch mấy cái đĩa ngay khi người ta mang ra. Đúng là tham ăn như lợn. Với
lại, nụ cười phởn phơ thơ thới đeo dính trên mặt nó. Han Kyul chưa thấy ai ăn một
mình lại cười như thế cả. Nó cười với người bồi bàn đang đưa bánh và kem ra như thể nó sẽ dâng
cho anh ta cả gan ruột nếu anh ta ra lệnh. Nó gom sạch sẽ mấy món tráng miệng
ngọt phát ớn chỉ trong nháy mắt rồi ngồi liếm ngón tay. Nhờ có nó, về cuối bữa
ăn thậm chí còn chán ốm hơn nữa. Người phụ nữ đang cắt miếng thịt ra thành mấy
mẩu nhỏ tí. Nếu cô ta nhờ người ta xay ra trước thì chắc giờ đã xong rồi.
“Vậy là anh tốt nghiệp ở Washington University ra à?”
Tên cô gái này là gì nhỉ? Đằng
nào đi nữa thì, hình như cô ta đã có cảm giác gì đó . Hắn biết ngay khi cô nàng
lôi chủ đề học vấn ra.
“Tôi nhớ mình có đến đó,
nhưng không nhớ đã đi ra.”
“Gì ạ?”
“Nơi đó quá đẹp không thể chỉ
quẩn quanh học hành thôi được.”
“Tôi nghe nói Seattle là nơi sống tốt nhất
ở Mỹ.”
“Chỗ đó hợp với thầy tu hơn.
Cũng là nơi tự tử khá đẹp nữa. Khi mở mắt
vào buối sáng, cô hoặc là thấy nó hầu hết đang mưa dầm dề, hoặc sương mù mịt đến
mức làm cô muốn bước vào bốt điện thoại để bị giật chết. À nhưng cũng chẳng cần
lo lắng đâu. Mọi chuyện đều tốt đẹp khi cô đổ đầy 16 ounce một lần đi, 40 lần một
tuần.”
“Đổ đầy cái gì cơ?”
“Cà phê”, Han Kyul trả lời rồi
vẫy tay gọi người phục vụ để gọi cà phê. Cô gái còn chưa ăn đến miếng thứ ba.
“Đừng quan tâm đến tôi, cứ tiếp
tục bao lâu cô muốn. Cô không muốn lãng phí thức ăn đúng không? Tôi biết mà. Đó
là thói quen tốt.”
Cô gái vừa định dọn đĩa của
mình đi, trở nên cứng nhắc và lại cầm dao lên đâm thẳng vào miếng thịt. Hai
mươi phút trôi qua và thằng nhóc vẫn chưa động đậy. Han Kyul trừng mắt với En
Chan, cái đứa đang ngấu nghiến kem, nhưng chỉ liếm cái đĩa sạch bách xong, nó mới
hành động. Nó hất ly nước lăn kềnh.
“Oái!!” Nước đổ lên vạt áo nó
rồi chảy hết xuống sàn. Khi En Chan đứng lên, Han Kyul bắn đến bên nó. Hắn giật
cái khăn của người phục vụ bàn đang đến gần rồi bắt đầu chùi trên đùi En Chan.
“Em không sao chứ?” Hắn vừa hỏi
vừa tỏ ra kinh ngạc và quan tâm. Mặt En Chan khi nhìn xuống han Kyul như đang
gào lên rằng “ Đồ điên biến thái!” . Han Kyul nhíu mắt và đòi hỏi nó phối hợp
diễn mà không được phép nói thêm từ nào.
“T-tránh xa tôi ra! Anh không
cần phải quan tâm đến tôi làm gì nữa. Chúng ta c-chia tay rồi! Đồ khốn nạn!”
En Chan xô mạnh vai Han Kyul.
Cái này thì không phải diễn. Nó là cú đánh toàn lực. Ui! Han Kyul nén lại tiếng
rên đang tự động phát ra của mình. Đồ chó chết! Trong thâm tâm đang bốc hoả,
nhưng hắn tập trung năng lực vào phần cuối cùng của kế hoạch. Đó là hét với
theo thằng nhóc đó, đứa đang hớn ha hớn hở bước ra khỏi nhà hàng, tỏ ra thống
thiết,
“Ch-Chan ơi!”
Thở dài thườn thượt, Han Kyul
bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo, shock nặng và đầy phê phán của cô gái dó. Giờ chỉ
còn một cái kết thật kịch tính nữa thôi. Han Kyul điềm tĩnh nói như thể người
ta xưng tội.
“Tôi không biết cô nghĩ về
chuyện đó như thế nào nhỉ. Ý tôi là, về những người đồng tính ấy.”
Chú thích: 7080 là một ban nhạc cổ lỗ sĩ của Hàn Quốc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét