Một
chiếc xe “hàng ngoại” màu chàm dừng lại trước cửa tiệm. Chú Hong, người chỉ vừa
mới mở cửa hàng liền dừng tay lau dọn. Người đàn ông khoác áo da màu be xuống
xe.
“Cái
kiểu sang trọng khốn kiếp mà cái xe xịn cũng khốn kiếp nữa.”
Đúng
lúc ông nghĩ gã này chẳng đời nào có việc gì quanh đây được, thì người đó nhìn
về phía cửa tiệm. Không, giống như trừng mắt hơn. Hắn ta nhìn vẻ tồi tàn và
những tấm mành bằng nhựa in hoa hồng che cửa sổ rồi tỏ vẻ như không tin nổi mắt
mình.
“Sao
nào, quá tồi tàn đối với mày à?” Chú Hong muốn nổi cáu tới mức dù đã cực kì cố
gắng vẫn không tài nào tỏ ra trung dung được. Thời gian và tuổi tác đã kéo mí
mắt chú sụp xuống như người Mông Cổ. Y hệt chú chó con đang ngủ.
“Đừng
có giương mắt lên thế chứ? Làm tao rùng cả mình. Xùy! Xùy! Tao không bán cà phê
cho mày đâu. Chờ xem!”
Trong
khi chú Hong lẩm bẩm một mình, người đàn ông tỏ vẻ hạ cố và lắc đầu. Vẻ mặt của
hắn như hét lên:” Tôi thà uống cà phê rẻ tiền ngoài máy bán hàng tự động ở trạm
xe còn hơn ở đây.” Dẫu vậy, người đó vẫn bước về phía cửa tiệm. Hắn ta dừng lại
đọc Thông báo tuyển dụng dán trên cửa chính trước khi vào.
Mày
muốn làm ở đây sao? Mày ấy hả? Không bao giờ. Không phải ở tuổi mày.
Chú
Hong định nói “Chúng tôi vẫn chưa mở cửa”. Tuy nhiên trước khi có cơ hội, chú
buộc phải nheo mắt lại. Chắc vì gã đó đứng ngược sáng, nhưng dường như sau đầu
hắn có một vầng hào quang sáng rực. Nó chói lọi tới mức chú Hong không nhìn rõ
hắn được. Ông mất cơ hội lên tiếng, và chưa kịp biết thế thì người đàn ông đã
ngồi xuống cái bàn bên cửa sổ.
“Làm ơn
cho một cà phê.”
"Oh, tất nhiên rồi."
Là phản xạ. Chú Hong nghĩ bụng : "Chết
tiệt, mình đâu định nói thế..." khi ông đi vào bếp. Chíêc đồng hồ cúc cu
treo tường bắt đầu kêu. 11h. Lúc này ông thậm chí còn không thể nói là cửa tiệm
chưa mở nữa kia. Xét đến cùng thì tấm biển trên cửa đã đề :Giờ mở
cửa :11h.
Tên đó thuộc dạng công tử bột rắc rối ít gặp ở khu này.
Sáng sủa và đẹp trai. 27? Hay 28 ? Hắn nhìn ra cửa sổ với hai chân bắt
chéo. Nét mặt hắn khá sắc sảo, nhưng lại kèm theo vẻ kiêu ngạo. Loại vải quần
của hắn trông hợp may khăn quàng nữ hơn là quần cho đàn ông, còn chiếc áo khoác
da thì bám sát vào người như da hắn vậy. Không chỉ thế,chiều rộng ống quần hình
như ít hơn 6 inches( 16cm) thì phải. Làm thế quái nào mà chân nó vừa được
nhỉ ? Nó là đồ đồng bóng chắc ?
Mình chẳng biết thời nay thế giới ra làm sao nữa. Mày bảo đấy là chân
đàn ông á ? Thằng ẻo lả mất dạy.
Chú Hong di chuyển thân hình mập mạp để phục vụ cà phê.
Ông đặt tách trước mặt công tử bột.
"Xin mời."
Công tử bột thậm chí còn không thèm ngẩng lên. Ông ngửi
thấy mùi nước hoa trên quần áo hắn.
Chú Hong nghĩ :"Loại đàn ông gì mà..."
trong khi nhăn mũi. Ngay sau đấy ông nhận thấu ánh mắt sắc như dao của hắn. Ông
nhanh chóng đeo vào một nụ cười, nhưng công tử bột phớt lờ nhìn qua vai ông.
Hắn ta ngắm nghía căn bếp, tường và sàn nhà rồi làm bộ hệt như lúc còn đứng
ngoài cửa tiệm.
Ánh mắt hắn nói : Chỗ này là chuồng lợn à ? Hay
chuồng ngựa ? Thì sao nào? Liên quan gì đến mày? Thôi giương mắt lên đi
nhóc. Là khách hàng thì cư xử cho giống đi, uống cà phê rồi biến khỏi đây. Mày
nghĩ mày đang làm gì khi cứ há hốc miệng nhìn quanh như thế hả? Này! Mày cho
mày là ai, trả lời tao xem, ông chủ hay thanh tra? Săm soi cái gì? Sao, thích
phong cách của tao không?
Chú
Hong bị lôi ra khỏi cơn mơ màng được hờn dỗi tóe lửa vì thứ gì đó lóe sáng
trong tầm mắt. Quanh bàn tay duỗi ra cầm tách của công tử bột là chiếc đồng hồ
đeo tay sang loáng. Chú Hong vừa định quay vào bếp, liền lại gần người đàn ông
kia như bị nam châm hút.
“Uhm…Có
vẻ như cậu…không sống quanh…đây…”
Chiếc
đồng hồ phát ra ánh vàng chói lóa ấy là hàng hiệu nổi tiếng Thụy Sĩ, nhãn hiệu
mà chú Hong chỉ mới nghe đến. Chú Hong không khỏi tỏ ra hơi khúm núm.
“Cậu tới gặp ai à?”
"Vâng. Không còn nhân viên nào khác ở đây
ạ ?",công tử bột lên tiếng, xoay cái tách bằng mấy đầu ngón tay.
"Oh, đúng vậy. Hồi trước có một người, nhưng mới
nghỉ rồi. Đấy là lí do tấm bảng được treo ngoài kia, để tìm nhân viên bán thời
gian."
"Mới nghỉ" mà chú Hong nói nghĩa là tám tháng
trước. Có một nhân viên bán thời gian đã nghỉ việc vì việc buôn bán quá tệ.
Thực ra việc buôn bán tệ đến mức chú Hong có thể làm tất cả một mình mà vẫn còn
thì giờ rảnh rỗi. Dù sao cũng khó trả tiền thuê người. Thế nên ông đã rao bán
cửa hàng, nhưng đáp lại chỉ có sự im lặng chết người suốt hai tháng. Cuối cùng,
vài ngày trước, ai đó đã hỏi mua cửa hàng và kí hợp đồng, tuy nhiên chứ Hong
vẫn chưa báo chuyện này cho gia đình.
Xe hàng ăn à, ngu thật. Suốt 39 năm cuộc đời, mình chưa
từng làm gì ngoài bán cà phê cả.
"Chú dọn dẹp cửa hàng, pha cà phê, phục vụ và thi
ngân luôn à ? Chú tự làm hết ?"
"Phải vậy thôi. Tôi còn làm gì được đây ? Cậu
biết tìm được người làm bán thời gian chăm chỉ & thật thà dạo này khó lắm không ?"
"Chú cũng đa năng thật nhỉ."
"Ha ha, tôi có nhiều tài lẻ lắm.", chú Hong
cười ngượng nghịu.
"Thế chú đã học
pha cà phê ở đâu chưa ?"
Gì cơ, cần chứng chỉ để pha cà phê sao ?
" Tôi không học ở đâu cả, nhưng tôi có nhiều kinh
nghiệm. Tôi từng làm bán thời gian ở quán Cà phê suốt hồi cao đẳng. Nó còn quen
thuộc với tôi hơn cả con trai mình ấy chứ. Ha ha."
"Chú mở cửa tiệm được bao lâu rồi ?"
"Ba năm tính đến giờ. Địa điểm không tốt lắm."
"Ra chú cũng biết thế. Dẫu sao thì địa điểm cũng
chẳng phải sai lầm duy nhất, đúng không ? Đúng là thợ mộc đổ thừa cho cái
đục..."
Mày đang nói cái quái gì đấy nhóc ?"
"Tôi có đi ngang qua mấy tòa cao ốc khá lớn trên
đường đến đây."
"Đúng thế, năm ngóai vài ngân hàng và công ti cổ
phần mở cửa hàng quanh đây. Nhưng thế thì có gì hay chứ ? Cái thứ Bucks
& Seattle đó chặn hết đường làm ăn của các cửa tiệm khác. Không chỉ thế mà
cái siêu thị to tướng ấy cũng hoàn tòan đè bẹp mấy tiểu thương gần đó. Cậu thấy
không, đây chính là vấn đề của đất nước chũng ta. Không phải người ra nên
khuyến khích các tiểu thương trước sao ? Chỉ làm thế thì nền kinh tế bình
dân mới phát đạt đươc, và chỉ khi nền kinh tế của người bình dân phát đạt thì
đội tuyển bóng đá quốc gia mới kỉ niệm tuổi 16 được, cậu có nghĩ thế không ?
Suy cho cùng thì chỗ quan trọng nhất trên người, dù là người hay một quốc gia,
là cái lưng cúi thấp đúng không ? Ha ha ha.". Công tử bột không
cười. Chú Hong sượng trân.
Công tử bột xoay chiếc tách thên một vòng bằng mấy đầu
ngón tay, rồi chăm chú xem xét lần lượt tới đĩa, miếng lót tách, thìa và hũ
đường. Sau đó hắn nâng tách của mình lên như đang thử rượu vậy. Vì lí do gì đó
chú Hong cảm thấy thấp thỏm và nín thở. Ông không hiểu tại sao ngực mình như
đang co lại. Ông nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào môi công tử bột. Ông biết
nhìn chằm chằm như thế là không bình thường, song không tài nào rời mắt đi
được. Công tử bột nhấp môi vào cà phê.
Chú Hong muốn hỏi "Cậu thấy thế nào ?"
nhưng lời lẽ trôi ngược trở lại cổ họng ông, vì công tử bột đang nhăn mặt. Hắn ta nhấc tách ra khỏi môi, thử
một ngụm nhỏ khác, rồi ném phịch tách
xuống bàn như thể không bao giờ muốn nhìn thấy nólần nữa.
Có chuyện quái gì với mày thế ?
Chú Hong bắt đầu nóng mặt. Bình thường ông rất tự hào
mình biết pha cà phê khá ngon.
"Cậu không hợp với mùi vị à ?" chú Hong
nặn ra một nụ cười.
"Vị như lá cây thích bị luộc ấy."
"Hả ?"
"Tôi đoán nếu chú luộc đủ lâu nó sẽ chuyển thành màu
này." Công tử bột nói lạnh tanh. Điều đó càng làm chú Hong nóng máu hơn
nữa. Ngay lúc ấy thì cánh cửa mở tung.
"Chú ! Chú có thấy En Se đâu
không ?". Đứa nhóc vừa thở hổn hển vừa vã mồ hôi đầm đìa đó chính là
En Chan.
"Chưa thấy. Sao ?"
"Ah, chết tiệt ! Cháu điên mất ! Con nhóc
chết giẫm này trốn ở chỗ quái nào thế ko biết ? Chú có chắc nó chưa đến
đây ko ?"
"Sao mày lại tìm En Se ở đây ? Mày nghĩ chỗ này
là một kiểu trung tâm giữ trẻ chắc?" Chú Hong tức xịt khói gắt lên. Nhưng
EN Chan quá kích động đến mức ko để ý tới cơn bực tức của ông,
"Aaargh ! Con nhóc ngu ngốc ! Cháu sẽ đi
tìm nó ở chỗ quái nào bây giờ ?"
"Lần này có chuyện gì ?"
"Nó trốn học để đến buổi thử giọng nào đó. Khốn
thật ! Mày cứ thử bị túm xem. Tao sẽ dộng đầu mày vào toilet !".
Giọng đứa nhóc nghe như ông đốc công ngoài công trường đã uống quá chén.
"Con nhóc liều mạng đó còn dám lẻn đi với đôi giày của một cô giáo. Nó bảo
chỉ mượn thôi, nhưng ai mà tin được chứ ? Nếu trốn đi với thứ gì đó mà ko
xin phép thì là ăn cắp chứ còn gì nữa. Lần này nó sẽ được một bài học."
"Ừ thì cả thế giới đều biết nếu Ko En Se có được gì
thì đó là lòng quyết tâm."
"Quỷ tha ma bắt, nó từ chỗ nào chui ra thế ko
biết ! Cháu biết tự thân cháu sinh ra từ bụng mẹ đã là chuyện lạ rồi,
nhưng nó cũng thế thì đúng là sự kinh ngạc đáng nguyền rủa của thế giới này.
Nếu đã muốn thứ gì, nó sẽ mờ cả mắt. Kể cả thế chăng nữa, lấy giày của cô giáo
trong phòng chờ giáo viên...Chết tiệt !"
Chú Hong bị cuốn vào sự kích động của En Chan.
"Sao cháu ko thử đến nơi diễn ra buổi thử
giọng ? Nhỡ đâu con bé ở đấy ?"
"Cháu vừa đến đấy xong ! Grrr !!!" En
Chan đi vòng vòng, trên người mặc nguyên chiếc áo chui đầu trùm ngoài bộ võ
phục Taekwondo. Dù đã cuối tháng ba, trời vẫn còn tuyết vào đầu giờ sáng, và
gió lạnh cắt thịt. Dẫu vậy trán En Chan vẫn bóng mồ hôi. En Chan cúi xuống vòi
nước và uống thẳng từ đó.
Nuốt chửng ngụm nước rồi ợ một cái xong, En Chan đưa tay
quẹt ngang miệng.
" Số thứ tự của con bé là một nên nó thử giọng đầu
tiên. Buổi diễn thất bại toàn tập. Cháu chẳng hiểu tại sao con nhỏ hát cực kì
tốt ở nhà ấy, lại luôn làm hỏng ở buổi thử giọng. Nó hát như đang tụng kinh yểm
bùa hay kiểu kiểu thế. Người ta nói nó bỏ cuộc giữa chừng và tuyệt vọng chạy
ra. Bạn nó đuổi theo tìm nhưng ko thấy."
"Con bé ấy đúng là đứa rắc rối."
"Dù sao đi nữa nếu gặp nó, chú tìm cháu ngay nhé.
Thậm chí có phải đánh gãy chân nó chú cũng phải giữ được nó ở đây
đấy ?"
"Chú ko biết có cản nổi sở thích của con bé ấy
không, nhưng chú sẽ cố."
"Vâng, cảm ơn chú." En Chan chạy đưa trước khi
chú Hong kịp trả lời. Ngay cả khi En Chan đã đi khỏi, cửa hàng vẫn còn chấn
động vì năng lượng lẫn sự kích động nó đem đến. " Đứa nhóc này..."
Chú Hong hiểu rằng đằng sau những lời lẽ cứng rắn ấy, En Chan chỉ quan tâm đến
En Se mà thôi, và đấy là lí do thực sự cho cuộc tìm kiếm điên rồi này. Muốn
giúp đỡ chút ít, chú Hong định gọi đến quán cà phê internet quen thuộc của En
Se. Nhưng chú lại nhớ ra En Chan có lẽ đã tìm ở đấy rồi...Bỗng nhiên cánh của
bật mở lần nữa.
"Chú ơi, chú đang tìm nhân viên bán thời gian
ạ ?" .Chú Hong nhìn En Chan, người mà ông nghĩ đã đi rồi.
"Hả ? Oh...ừ..."
"Đáng lẽ chú phải bảo cháu sớm hơn chứ ! Chú
không biết cháu đang tìm việc làm thêm à ?"
Tự nhiên màu sắc bắt đầu lan dần trên mặt En Chan. Dôi mắt
đen lấp lánh trên khuôn mặt trắng trẻo. Dáng người En Chan chắc chắn là ko có
gì rồi, nhưng mặt mũi nó thì đúng là mĩ nam. Không một đứa con gái nào lớp kế
bên lại không biết En Chan. Chúng tụ tập quanh cửa võ đường Taekwondo, thậm chí
đánh số thứ tự, chỉ để liếc nó một cái. Sự nổi tiếng của đứa nhóc này gần như
tức cười.
"Gì đây ? Mấy tiêu chuẩn này làm sao thế
nhỉ ? Chiều cao tối thiểu 1m80 ? Gần đủ. Chú biết cháu vẫn đang lớn
mà. Dạo này cháu chưa kiểm tra nhưng chắc gần 1m76. Cháu làm tròn lên vẫn được
đúng ko ?"
"Ừ được. Nghe này."
" Hoan nghênh những chàng trai dễ coi, gương mặt
đẹp." Mặt En Chan xoay dưới cặp mắt chú Hong như thể đấy là camera.
"Cháu chắc chú có nghe chuyện cháu được bình chọn là Hottest Face 9 tuần
liên tiếp trên 1 website đúng không ?"
"Ừ, có nghe."
"Chú chắc phải nghe rồi vì đúng là thế mà. Dù đã ba
năm trước." En Chan tiếp tục đọc tờ quảng cáo dán trên cửa kính.
" "Chào đón những người có nụ cười sát thủ hoặc
thiên thần". Dễ ợt. "Vô cùng hoan nghênh những người được phụ nữ lớn
tuổi yêu quý". Xong. Haha, cái gì đây ? "Phải có năng khiếu đặc
biệt ? Chưa có người yêu ?". Cái thứ cầu kì này là gì thế ?
Chú ơi, chú định mở công ti tài năng à ? Chú đang cố tạo cho mình chút
danh tiếng sao ?"
"Kh-không...Không phải thế..."
Thực ra nội dung quảng cáo chỉ vừa mới được người chủ mới
gửi cho chú Hong qua email. En Chan nghi ngờ nghiêng hẳn đầu trên danh sách
tiêu chuẩn. Chú Hong cũng từng sửng sốt hệt như En Chan bây giờ. Ông nghĩ y
hệt : Đây là công ti tài năng chắc ?
"5 đô một
giờ. Gì cơ ? Thật ko ? Bao gồm bữa trưa, bữa tối và 5$ một giờ ?
Woah ! Gấp đôi số cháu kiếm được bây giờ ! Chú, thuê cháu đi !
Cháu sẽ đi làm ngay ngày mai ! Đi mà chú ?"
"Chú cứ nhìn kĩ cháu mà xem. Chỉ cần chú thuê cháu
thôi..."
"Nói cách khác, cháu hoàn toàn phù hợp. Công việc
này sinh ra để dành cho cháu."
Chú Hong không nói được câu nào. Tờ quảng cáo đen trắng
kia nói rằng ông chủ mới chỉ tuyển nam giới. En Chan chưa bao giờ nhìn vào
gương khi đi tắm sao ? Làm thế nào một đứa con gái 24 tuổi đầu vẫn còn
nhần lẫn về giới tính của chính nó được đúng là đáng buồn. Có khi ngay cả nó
cũng vẫn tưởng mình là đàn ông ấy chứ.
"Chuyện buôn bán chắc tệ lắm hả chú ?"
" Đấy ko phải quảng cáo của chú."
"Hả ? Thế của ai ? Một cửa hàng khác
ạ ?" En Chan bất chợt ném cho chú Hong cái nhìn sắc lẻm và len lén
đến gần ông. Nó liếc mắt rồi thì thầm : "Hay của host bar nào
đó ?"
"Này, đừng có phun ra mấy câu nhảm nhí nữa đi !
Người ta trả mày 5$ một giờ ở host bar chắc ?"
"Chú hiểu ý cháu mà. 5$ một giờ chỉ là bề ngoài thôi
chứ ? Bên trong chưa bao gồm tiền boa…”
“Sao,
mày thích làm ở host bar hơn à?” Một giọng nói ác ý xen vào. Giât nảy mình, chú
Hong và En Chan vội vàng quay về phía công tử bột. Hắn đang ườn ra trên ghế với
vẻ ngạo mạn. Hắn thôi không gác chân nữa rồi đứng lên. Công tử bột đứng thẳng
người như để tăng thêm chiều cao của mình và đi đến chỗ họ.
“Aa-aaaarrggh!” En Chan đột nhiên gầm lên như King Kong,
& chú Hong, ko may tai vừa phải trực tiếp nghe thẳng tiếng thét từ miệng
nó, ngã ngửa về phía sau.
Tim ông đập bình bịch còn tai ong ong. En Chan tái mặt
nhìn trừng trừng công tử bột rồi hoài nghi nói :
"Thằng cha sên bắp cải biến thái này là
ai ?"
Ánh mắt công tử bột bỗng trở nên hung tợn. Với vẻ mặt khó
có thể nói là khinh bỉ hay giận dữ, hắn đi về phía nó :
"Bộ quần áo luyện tập này bị làm sao thế ? Mày
đang chứng tỏ "siêu sức mạnh" như trong mấy street show dạo gần đây
đấy à ?"
"Gì cơ ? Mày là đồ..."
"Hay đây là đồng phục của kẻ hầu hả ?"
Hai nắm đấm siết chặt của En Chan hiện ra. Hai ngọn lửa
bùng lên trong mắt, và có vẻ nó sẽ tung chân đá trong vài giây nữa. Ngay cả chú
Hong cũng hiểu được lý do.
Sao hắn dám gọi bộ võ phục quý giá của một võ sư
Taekwondo là đồng phục người hầu chứ ? Chắc thằng cha này ăn nói có vấn
đề.
"Ha, mày cũng khá dễ coi đấy chứ. Người ngợm ko tệ."
En Chan cất giọng khinh bỉ :" Ngài đang làm cái
quái gì ở đây thế ? Đôi chân cao quý của ngài ko đau khi bước trên sàn nhà
thô sơ không trải thảm này sao ?"
Người đàn ông không thèm để mắt đến cách hành xử
rất-không-giống-En Chan ấy.
"Được thôi, tao đang đi một đôi giày cực kì xịn đắt
đến mức có khi sang kiếp sau mày cũng chẳng mua nổi. Nhưng ngoài giày ra mày
cũng nhìn đểu tao nãy giờ đấy. Sao ko để mắt mày nghỉ ngơi đi ?"
"Có vấn đề gì với mày sao ? Mày muốn đi đâu đó
à ?"
"Đi ? Đi đâu ? Ra chợ ? Hay sân
chơi ? Đừng tự lừa dối bản thân nữa, nhóc tì. Nếu muốn tìm việc làm bán
thời gian, mày nên đi chữa mắt đi, đồ con đỉa."
"Cái gì !"
Công tử bột cười nhạt và quay sang chú Hong.
"Tôi là Choi Han Kyul. Tôi đã kí hợp đồng mấy hôm
trước."
"Ồ vâng..." Chú Hong thấy mình đang bắt tay
người đàn ông. Cuối cùng, nhìn công tử bột đi vào bếp, ông như bị đấm cho một
quả. Tên người kí hợp đồng thay thế chủ cửa hàng là Choi Han Kyul.
"Gì ? Có chuyện gì thế chú ? Con sên bắp
cải biến thái đó nói gì thế ?"
"Hả ? À, ừ. Chú nghĩ anh ta nói anh ta là chủ
mới của cửa tiệm."
"Gì cơ ? Ha ! Đúng là trò phá đám. Thằng
ngốc ấy có khi vẫn tưởng mình đang ở trên máy bay cũng nên."
"Chú bán cửa tiệm rồi."
"Chú ! Chú đùa à ?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét